Người này, sao có thể quá phận như thế?
Nhớ tới Tiếu Tuyết rúc vào đầu vai anh ta, dáng vẻ xấu hổ như chim nhỏ nép vào người, nhìn nhìn lại gương mặt đáng ghét của người đàn ông trước mắt, Vân Thi Thi chợt cảm thấy đau lòng cho Tiếu Tuyết!
Cô bị tức được đến không nói nổi, trên mặt đều là hờn giận, nhưng mà gương mặt như vậy, Cao Nam càng nhìn càng thấy đẹp!
Từ đầu đến cuối, phụ nữ vây quanh bên cạnh anh ta, phần lớn đều là hận không thể dính lên, nhưng Vân Thi Thi này, cố tình ra vẻ cũng được, hay là đang chơi thủ đoạn gì với anh ta cũng được.
Không thể không thừa nhận, anh ta đã nảy ra hứng thú với cô!
Cao Nam cúi đầu, không kiêng nể gì thưởng thức vẻ giận dữ trên mặt cô, chỉ thấy cô oán hận trừng mắt anh, đôi mắt lộ ra chịu đựng và quật cường, ánh mắt xinh đẹp giống như mây xanh trên trời, linh hoạt kỳ ảo, vô cùng xinh đẹp.
Lại thêm khuôn mặt trong sáng không nhiễm bụi trần, nõn nà mềm mại, như vừa chạm vào sẽ tan ra.
Vẻ mặt phẫn nộ, giống như tô điểm phấn son lên khuôn mặt cô, quyến rũ động lòng người.
Như bị ma quỷ ám ảnh, anh ta cúi đầu, ánh mắt lộ ra tham lam khát vọng, muốn cường hôn miệng nhỏ hấp dẫn của cô, Vân Thi Thi lại mạnh mẽ tránh ra, ngay sau đó giơ tay lên, cho anh một cái tát thật mạnh!
"Bốp" - - một tiếng, một cái tát không làm dáng chút nào, Vân Thi Thi xấu hổ và giận dữ đẩy anh ta ra, chỉ cảm thấy bị người này nhìn nhiều thêm một cái, cũng đã có vẻ mình vô cùng hạ giá!
"Chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy!"
Vân Thi Thi phẫn nộ nói, gắt gao cắn răng, nếu cô không cố gắng khống chế, chỉ sợ cả người cũng tức giận đến run lên: "Không nghĩ tới, nhìn anh vẻ ngoài ngay thẳng, lại cất giấu gương mặt ghê tởm như vậy!"
Cao Nam theo bản năng sờ lên gò má, một mảnh nóng bỏng, nóng rát, người phụ nữ này, sức một bạt tai không nhỏ!
Nhưng mà, anh ta giận quá hóa cười, sờ sờ khóe môi bị răng nanh đụng rách, liếm liếm, mà lại nếm ra một mùi ngai ngái.
"Phi" một tiếng, anh ta cười.
"Sao nào? Tức giận?"
Cao Nam nhìn cô, trong mắt là khinh miệt cùng cực, giống như một bạt tai này của cô, căn bản không đủ nặng, cũng chỉ là cô cố tình làm ra vẻ.
"Với loại đàn ông như anh, có cái gì mà tức giận!"
Chỉ là cảm thấy, rất kinh tởm!
Vân Thi Thi nhớ tới Tiếu Tuyết, bỗng nhiên cảm thấy thật không cam lòng vì Tiếu Tuyết! Người đàn ông như vậy, chính là một tên dê xồm, căn bản không xứng với Tiếu Tuyết.
"Tôi cảnh cáo anh, mong anh tự trọng một chút. Anh như vậy, là đang phản bội Tiếu Tuyết, hiểu chưa?"
"Cô? Tôi chỉ chơi đùa mà thôi, chơi chán, ném đi là được." Vẻ mặt Cao Nam lòng ta lạnh lẽo.
Vân Thi Thi khó thở, cả giận nói nói: "Tiếu Tuyết là bạn của tôi, tôi không cho phép anh đối xử với cô ấy như vậy!"
Cao Nam lại hừ lạnh một tiếng: "Cô có tư cách gì mà nói với tôi những lời này!? Đây là giữa chuyện tôi và cô ấy, không tới phiên cô nhúng tay vào!"
Anh ta vừa nói như vậy, Vân Thi Thi hơi hơi im lặng, cảm thấy không có lời nào để nói!
Giống như... Hình như, cô cũng không có lập trường hỏi chuyện này!
Nhưng, cô chỉ là nhìn không được thôi!
Vì thế, cô nắm chặt nắm tay, hỏi: "Anh ở trước mặt Tiếu Tuyết, cũng như vậy sao?"
Cao Nam nhíu mày, hiển nhiên nhất thời không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô.
Vân Thi Thi lại nói: "Hay là, trước mặt cô ấy thì anh giả bộ đạo mạo thân sĩ, hiện giờ sau lưng cô ấy, lại là vẻ mặt kinh tởm thế này."
"A! Cô?"
"..."
"Giả bộ, ai mà không đang giả bộ, cô cũng không phải đang giả bộ với tôi sao?"