Mộc Tịch rất nhanh đã đi tới.
Xe chở các cô dần đi chậm lại.
Tiếu Tuyết chứng kiến khu vườn của căn nhà, trên mặt tràn ngập vẻ thán phục: "Oa, đến vườn hoa cũng lớn như vậy! Trời ạ, đẹp quá đi mất, Thi Thi à, nơi này chính là nhà mới của cậu à?"
"Ừm, đúng vậy!"
Tiếu Tuyết vẻ mặt không thể tin nổi:
"Tớ nghe nói căn nhà này vẫn luôn không bán ra ngoài."
"Thật sao?"
Tiếu Tuyết nói: "Anh trai tớ lúc kết hôn, nhìn trúng căn nhà vườn này, muốn mua về làm phòng cưới. Gía của nó không đắt, nhưng tớ nghe rằng đó là dự án được giữ lại để kinh doanh bất động sản, không bán ra ngoài, căn nhà này, thậm chí còn khó mua hơn cả những căn nhà đắt đỏ khác. Thi Thi, cậu mua nó bao nhiêu vậy?"
"À... hình như khoảng mấy triệu..." Vân Thi Thi có chút mơ hồ.
Nói thật ra, toàn bộ ngôi nhà này đều là Mộ Nhã Triết mua cho cô, đến cả sổ đỏ cũng đứng tên cô luôn rồi.
Đúng ra là anh cho cô chứ chẳng phải mua nữa, vì vốn dĩ đó cũng là tài sản nằm trong túi anh, chỉ là một câu nói mà thôi.
"Anh trai tớ trước đây trả đến 100 triệu nhưng cũng chẳng mua nổi nó đâu..." Trên mặt Tiếu Tuyết tràn đầy ước ao, nhưng xen lẫn là cả sự tiếc nuối.
Vân Thi Thi nghe vậy thì có chút thất thần.
Sau đó, cô đưa Tiếu Tuyết đi thăm nhà lớn, Tiếu Tuyết thì đặc biệt yêu thích khu vườn kia, là con gái, nên đều thích sự lãng mạn, đó chính là lý do cô vô cùng thích mảnh vườn phủ đầy hoa ấy.
"Thi Thi, cậu thích trồng hoa vậy à?"
"Ừm, bởi vì mẹ tớ trước đây thích nhất là cây hoa hồng." Thi Thi đáp.
"Tớ thì thích nhất cây tường vi, nếu như tớ cũng có một khu vườn như vậy, tớ nhất định sẽ trồng kín nó toàn là tường vi, nhất định sẽ rất đẹp!" Tiếu Tuyết vừa nói vừa nhắm mắt mơ mộng, vẻ mặt ước ao.
Hữu Hữu đi mua đồ ăn đã về tới, nghe được tiếng cười đùa bên trong vườn hoa thì đi vào nhìn, liền thấy Vân Thi Thi cùng với Tiếu Tuyết ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa.
"Mẹ, dì Tiếu Tuyết!" Hữu Hữu khéo léo chào hỏi.
Tiếu Tuyết vừa thấy cậu, nhất thời bị vẻ đáng yêu lại pha lẫn chút nghiêm túc đó bắn trúng tim, tiến lên tóm lấy má cậu mà nhào lặn.
"Hữu Hữu, dì nhớ con lắm luôn! Cháu có nhớ dì không?"
Không có...
Thậm chí còn sắp quên mất dì là ai rồi.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Hữu Hữu vẫn nở một nụ cười rực rỡ: "Nhớ!"
"Oa, thật đáng yêu quá đi mất, dì sắp bị cháu làm cho đau tim mất rồi!" Tiếu Tuyết ôm cậu chặt trong lòng: "Sau này dì nhất định phải sinh một đứa giống như cháu vậy..."
Vân Thi Thi bật cười.
Hữu Hữu khéo léo thoát khỏi lòng Tiếu Tuyết, tao nhã mỉm cười nói: "Dì, dì chơi vui vẻ, cháu đi làm cơm tối!"
"Hữu Hữu còn biết nấu cơm?" Tiếu Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không thể tin được.
Nhưng mà, đến lúc ăn cơm, khi cô ngồi trước một bàn ăn vô cùng phong phúc, tròng mắt suýt nữa thì rớt ra ngoài.
Hữu Hữu vừa ngoan, vừa đáng yêu, lại còn biết làm cơm ngon như vậy.
Lại nghĩ tới mấy đứa em ở nhà, cũng cùng một lứa tuổi nhưng ngoài ăn uống và phá phách ra thì hầu như cái gì cũng không biết làm.
Không thể so sánh!
Thậm chí là không xứng để so sánh.
Tiếu Tuyết lại càng ao ước cùng ghen tị.
Thầm khen Thi Thi tốt số.
Vân Thi Thi bị vẻ mặt của cô chọc cho không thể ngồi yên được nữa: "Được rồi, sau này cậu cũng sinh một đứa như vậy là được mà."
"Thi Thi, nếu không, cậu cho Hữu Hữu nhận tớ làm mẹ nuôi đi." Tiếu Tuyết cắn tay, nước mắt lưng tròng.
"Không được!" Hữu Hữu kiên quyết cự tuyệt, ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật nói: "Cháu chỉ có một mẹ!"
________________