Dưới bầu trời đầy sao, Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi định rời đi, Đỗ Gia Ngạn lại lấy hết dũng khí bước lên trước, Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn anh ta nhưng dường như chẳng thèm để ý, ánh mắt lạnh lùng lướt qua lập tức khiến anh ta dừng bước đứng sững lại.
Đỗ Gia Ngạn bị ánh mắt đó của anh dọa cho sợ, không dám tiến lên bước nào nữa.
Mộ Nhã Triết ung dung ôm lấy Vân Thi Thi rời đi.
Lúc gần đi, Vân Thi Thi ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, giống như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, bất chợt quay đầu nói với Mộ Nhã Triết mấy câu.
Mộ Nhã Triết gật gật đầu, đi ra cửa chờ cô.
Cô xoay người bước trở lại.
Đỗ Gia Ngạn thấy cô đi tới, trên mặt lập tức bày ra vẻ nịnh nọt muốn nghênh đón cô nhưng lại bị mừng hụt, nhìn thấy Vân Thi Thi đi tới trước mặt Mạnh Thanh Hạ, ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Lớp trưởng, nghe nói cậu chuẩn bị ra nước ngoài, gấp gáp quá nên tớ cũng không kịp chuẩn bị quà tặng."
Mạnh Thanh Hạ lập tức xua tay: "Thi Thi, cậu đừng khách khí, quà cáp cái gì chứ!"
"Cảm ơn cậu." Vân Thi Thi mím môi, bày tỏ lòng biết ơn.
Mạnh Thanh Hạ lại có chút không hiểu: "Sao thế? Tại sao bỗng dưng lại cảm ơn tớ?"
"Lúc đó học đại học, tớ không có bạn bè gì, chỉ có cậu vẫn luôn chiếu cố tớ. Cậu chuẩn bị ra nước ngoài, tớ cảm thấy thật là đáng tiếc, cho nên... Tớ có chuẩn bị cái này!"
Nói xong, cô mở túi xách, lấy ra một hộp quà được gói rất cẩn thận.
Cũng không biết là cái gì, Mạnh Thanh Hạ có chút hồi hộp nhận lấy món quà.
Lúc học đại học, trong lòng anh ta rất thích Vân Thi Thi.
Xinh đẹp, thuần khiết, dịu dàng, học tập lại rất xuất sắc.
Anh ta vẫn luôn coi cô như nữ thần trong lòng, không người nào có thể thay thế được.
Khi đó, bởi vì những tin đồn nhảm xung quanh Vân Thi Thi nên trong lớp không có ai muốn gần gũi thân thiết với cô.
Nhưng Mạnh Thanh Hạ tin tưởng cô, thậm chí đã từng nói với cô: "Thi Thi, đừng để ý đến mấy tin đồn nhảm đó, thanh giả tự thanh, tớ tin tưởng cậu!"
* thanh giả tự thanh: trong sạch tự mình biết, ý nói người ngay thẳng trong sạch thì cho dù bị nói xấu, vu oan cũng không cần phải giải thích hay thanh minh mà sự thật sẽ được phơi bày, người khác sẽ nhìn ra sự trong sạch và ngay thẳng của mình
Sự tin tưởng này, Vân Thi Thi chưa từng có cơ hội nói lời cảm ơn.
Vì vậy, đây chính là một trong những mục đích mà cô tham gia bữa tiệc tối nay.
"Trước giờ vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cậu, hy vọng cậu sẽ thích món quà này, đây là đồ mình tự tay làm!"
Nói xong, cô mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
Đỗ Gia Ngạn còn muốn đuổi theo giải thích, nhưng Vân Thi Thi hoàn toàn không thèm để mắt tới anh ta.
Mạnh Thanh Hạ nhìn cô rời đi, khóe miệng cong lên vui vẻ.
Lần họp lớp này, anh ta cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Ít nhất cũng đã có thể đặt dấu chấm hết cho một đoạn tình cảm thuở thanh xuân.
Ít nhất là đã cho bản thân một câu trả lời thỏa đáng.
Anh ta cúi đầu nhìn món quà Vân Thi Thi đưa, đầu ngón tay vuốt phẳng, hốc mắt không kìm được mà ươn ướt.
Tiếu Tuyết đi đến, cười hỏi: "Lớp trưởng, mở ra thử xem Thi Thi tặng cậu cái gì?"
"Đi ra chỗ khác đi." Anh ta cười mắng, đẩy cô ấy sang một bên.
Tiếu Tuyết nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh ta, lại thấy hốc mắt ươn ướt của anh ta, không khỏi kinh ngạc: "Lớp trưởng, không phải là cậu thầm mến Thi Thi chứ?"
"Đâu có!" Mạnh Thanh Hạ nhíu mày.
"Chắc chắn là có!"
Cứ như vậy vui đùa ầm ĩ một hồi.
Sau đó, nhân viên phục vụ đưa hóa đơn đến, Đỗ Gia Ngạn nhận lấy, nhìn chằm chằm lên hóa đơn, tổng chi phí là 510 vạn!
Hai mắt anh ta suýt nữa hoa lên, hai chân mềm nhũn, gần như ngã ngửa.
Hoàng Lệ Lệ cũng chen đến, vừa nhìn thoáng qua đã sợ đến mức mặt mày xa xẩm!
Trời ạ! 510 vạn, số tiền này đủ để mua đến mấy cái túi xách GUCCI đấy!
...
Mạnh Thanh Hạ đi ra khỏi câu lạc bộ tư nhân, ngồi lên xe, mở hộp quà ra.
Là một tấm ảnh tốt nghiệp.