Lúc này, ngay cả ngủ Đỗ Bác Hùng cũng không thể ngủ nổi nữa, đầy đầu đều là âm thanh lạnh như băng của Mộ Nhã Triết.
Vừa nghĩ tới lại làm cho người ta rợn tóc gáy, ông liền thấp thỏm, vội vã cầm điện thoại cho đứa con trai "quý tử" đã gây ra tai họa này.
Điện thoại vừa nối, ông đã đem hết tức giận trong lòng hét: "Mày đang ở đâu? Cút ngay về đây cho tao!"
Đầu bên kia, Đỗ Gia Ngạn đang vui vẻ cùng mọi người ở cuộc gặp mặt, vô cùng huyên náo.
Chính vì vậy cậu ta nhận điện thoại hơi chậm một chút, vừa mới cho lên tai đã nghe được âm thanh giận dữ của ba mình, vô cùng khó hiểu, vẻ
mặt mờ mịt hỏi: "Ba, Ba làm sao vậy?"
Từ nhỏ đến lớn, hai người đều vô cùng cưng chiều anh, lại ỷ có mẹ luôn nói đỡ cho anh, Đỗ Bác Hùng tựa như chẳng bao giờ quát anh dù chỉ
một tiếng. Thậm chí là chẳng bao giờ lớn tiếng, tại sao bây giờ không nói lời nào đã quát anh như vậy?
Đỗ Bác Hùng vừa nghe được âm thanh ồn ào bên kia, đứa con trai này vừa gây ra họa mà vẫn còn tâm trạng ở ngoài lêu lổng?
Ông tức giận nói: "Mày đã làm được chuyện tốt gì rồi? Mau cút về đây cho tao! Tao có chuyện muốn hỏi mày!"
Chuyện tốt? Chuyện tốt gì vậy? Anh gần đây chẳng làm chuyện gì quá đáng cả, cùng lắm chỉ là vài chuyện xấu vô hại mà thôi.
Nhưng bữa tiệc vẫn còn hơn nửa nữa, còn chưa có kịp vui vẻ đã phải đi về, thật sự có chút không tình nguyện.
Đỗ Gia Ngạn nghĩ, vì vậy lại quen đường cũ, nịnh nọt nói: "Ba à, đợi lát nữa có được không? Ở đây vẫn còn vài người bạn đang đợi con, thật
sự..."
"Choang..."
Tựa như vừa có vật gì vừa mới bị đập vỡ, âm thanh vô cùng chói tai, tỏa ra mùi sát khí nồng nặc.
Đỗ Gia Ngạn lập tức câm nín những nời đang định nói!
Anh biết, Đỗ Bác Hùng đang tức giận, mà thậm chí là vô cùng tức giận.
"Tao không biết mày có chuyện gì? Cho mày hai mươi phút, lập tức vác xác về đây cho tao! Hai mươi phút, nếu mày chưa về thì đừng trách tao
không khách khí!"
Lời vừa dứt đã trực tiếp cúp máy.
Đỗ Gia Ngạn trợn mắt há mồm nhìn điện thoại trên tay, có chút bất đắc dĩ, buồn bực cất điện thoại.
Hoàng Lệ Lệ thấy vậy, liền cẩn thận hỏi một câu.
Đỗ Gia Ngạn tức giận nói: "Anh làm sao biết đã xảy ra chuyện gì? Ba anh gọi anh về!"
"Sao? Bữa tiệc vừa mới bắt đầu mà, còn chưa đến lúc cao trào đâu." Hoàng Lệ Lệ lưu luyến nói.
"Còn chơi cái rắm, em cũng biết tính tình của ba anh, nếu đã nổi nóng thì ai cũng đừng hòng khuyên được ông ta, anh phải mau về thôi!"
Vì vậy, hai người cũng không kịp chào mọi người một tiếng, liền vội vã chạy như điên ra ngoài đón một chiếc taxi, chạy như bay về phía nhà họ
Đỗ.
Mặc dù chưa biết rõ là chuyện gì, nhưng Đỗ Gia Ngạn biết chuyện lần này tuyệt đối không đơn giản.
Anh chưa bao giờ thấy Đỗ Bác Hùng tức giận như vậy!
Bây giờ lại có liên quan đến anh, thật sự khiến người ta lo lắng không chịu nổi.
Xe chạy một mạch về đến nơi, để Hoàng Lệ Lệ ngồi ở phòng khách, đi vào phòng sách, đẩy cửa ra đã thấy Đỗ Bác Hùng chắp tay đứng trước
cửa, gương mặt nổi giận.
Nghe có tiếng mở cửa, ông liền quay lại, đôi mắt quét một loạt.
Đỗ Gia Ngạn nhất thời bị ánh mắt này của ông làm cho sợ hãi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
_________________