Mộ Nhã Triết lạnh nhạt liếc xéo cô một cái, nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Anh nghĩ, có phải em đã hiểu lầm cái gì không?"
Vân Thi Thi ngẩn ra: "Cái gì cơ?"
"Không phải là anh ghét bỏ con chó này, anh căn bản là không thích chó, đương nhiên, không bao gồm thịt chó."
Nói xong lại có thâm ý khác đưa mắt nhìn Vân Thi Thi. Lời này thật sự là có bao hàm ý uy hiếp rồi.
Nhưng trên thực tế thì anh không ăn thịt chó, chỉ là muốn dọa cô một chút thôi!
Vân Thi Thi đương nhiên bị lời kia của anh dọa sợ, vội vàng nói: "Anh muốn làm cái gì? Anh đang tính toán cái gì đấy? Không phải là muốn làm thịt Tiểu Triết Triết chứ?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Anh không có ý gì cả. Nếu như anh muốn ăn thịt nó thì em có thể làm gì?"
Vân Thi Thi thẳng thắn thật thà, giữa lúc cấp bách lại thốt ra lời nói kinh người: "Chết tiệt! Vậy thì em sẽ ăn anh!"
Mộ Nhã Triết ngẩn ra, lập tức lộ ra nụ cười tà mị: "Được thôi, vậy thì anh càng muốn nhìn một chút xem em sẽ ăn anh như thế nào."
Vân Thi Thi vốn còn chưa phản ứng kịp, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt kia của anh, cho dù cô ngốc đến cỡ nào cũng hiểu ra, trên mặt không tránh khỏi đỏ ửng một mảng, vội vàng xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn anh nữa.
Mộ Nhã Triết cảm thấy người phụ nữ này thật đáng yêu, thậm chí còn đáng yêu hơn con chó nhỏ kia nhiều, vừa đùa một chút như vậy cô đã đỏ mặt. Anh còn chưa làm gì đâu nhé!
Anh nghĩ nghĩ, không khỏi mỉm cười. Vân Thi Thi nhìn thấy anh cười như vậy thì lại càng mất tự nhiên, vì thế vội vàng nhét một mẩu bánh mì vào miệng anh, cau mày nói: "Ăn bữa sáng của anh đi! Anh nhanh còn đi làm!"
Ăn xong bữa sáng, Vân Thi Thi ôm con chó nhỏ đứng ở cửa, nhìn Mộ Nhã Triết khoan thai mặc âu phục, mấy lần cô mấp máy môi muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Mãi cho đến khi Mộ Nhã Triết đi đến cửa, khẽ liếc cô một cái, anh chuẩn bị ra khỏi cửa rồi Vân Thi Thi mới mở miệng gọi với theo: "Này..."
Mộ Nhã Triết dừng bước, khẽ mở miệng: "Này là ai?"
Vân Thi Thi nghẹn lời, sửng sốt nửa giây, lập tức sửa lời: "Triết!"
Hiếm khi cô gọi tên anh thân mật như vậy! Mộ Nhã Triết nghe cô gọi như vậy thì rất hài lòng.
Thấy khóe môi anh cong lên, Vân Thi Thi vội vàng đi lên trước, cười nói: "Triết, công ty của em không cho mang chó theo!"
Thái độ của Mộ Nhã Triết có vẻ vô cùng lạnh nhạt: "A... Cho nên?"
Vân Thi Thi chỉ chỉ con chó nhỏ: "Anh xem, anh có thể không?"
Mộ Nhã Triết đăm chiêu nhìn cô một cái, sau đó lạnh lùng nói: "Công ty của anh cũng cấm mang theo thú cưng đi làm."
Vân Thi Thi vội vàng ân cần đi lên phía trước, cẩn thận chỉnh lại cà vạt và cổ áo cho anh, chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu, bĩu môi làm nũng: "Mộ Nhã Triết, dù sao anh cũng là ông chủ, anh mang theo thú cưng đến công ty, ai dám nói cái gì!"
Mộ Nhã Triết híp híp mặt, nhả ra từng chữ: "Tổng giám đốc công ty dẫn đầu làm trái quy định?"
Vân Thi Thi tặc lưỡi: "Có nghiêm trọng như thế không?"
Mộ Nhã Triết nói: "Có."
Vân Thi Thi có chút đồng tình: "Đó là do uy nghiêm của anh không đủ, thông thường thì cho dù ông chủ mang sư tử, voi, hổ, thậm chí là mang phụ nữ đi làm thì nhân viên cũng không dám mang một con chuột đồng."
Mộ Nhã Triết nói: "Phụ nữ cũng là thú cưng sao?"
Vân Thi Thi nói: "Vậy Tiểu Triết Triết cũng đâu phải là thú cưng! Nó là con trai của anh đấy!"
Mộ Nhã Triết nghiến răng sửa lại: "Anh nói rồi, gen của anh rất bình thường."