Đối với chuyện này Vân Thi Thi vô cùng cảm kích, bộ phim điện ảnh đầu tiên liền được hợp tác cùng đạo diễn ưu tú như Lâm Phượng Thiên, đó là chuyện mà ngay cả nằm mơ cô cũng không dám hy vọng xa vời!
Nhưng mà trong buổi lễ chúc mừng lại xảy ra chút chuyện không vui.
Vân Thi Thi bị sắp xếp ngồi cùng bàn với Dương Mị và Lục Cảnh Điềm.
Trong bữa tiệc, lúc Lục Cảnh Điềm đứng lên kính rượu rất "không cẩn thận" để ly rượu vang đỏ lung lay đổ lên người cô.
Bất ngờ "Tập kích" khiến cho cô có chút trở tay không kịp.
Cơ thể Vân Thi Thi khẽ cứng đờ, ánh mắt rơi xuống làn váy.
Chất lỏng màu đỏ tươi rơi xuống váy cô tạo thành một đóa hoa đồ mi.
Lục Cảnh Điềm hoảng sợ che miệng lại: "Ai nha... Thi Thi, không phải tôi cố ý..."
Vân Thi Thi lạnh lùng cười một tiếng: "Tôi biết không phải cô cố ý!"
Cố ý, còn dám nói ra sao?
Vân Thi Thi nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, dùng khăn ướt lau qua, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Chiếc váy xem như bị hủy rồi.
Cũng chỉ là một chiếc váy thôi, bẩn rồi thì ném đi là được.
Vì thế, cô đứng dậy quay lại xe, lại phát hiện ra Lục Cảnh Điềm theo sát phía sau, cô cảnh giác xoay người lại híp mắt, có chút đề phòng nói: "Cô đi theo tôi làm gì?"
"Vân Thi Thi, có vẻ cô rất đắc ý nha?" Lục Cảnh Điềm cười lạnh một tiếng, trong mắt đều là khinh miệt cùng châm chọc.
Vân Thi Thi hơi nhướng mày, cười lạnh nói: "Tôi không hiểu cô có ý gì!"
Ánh mắt Lục Cảnh Điềm âm độc, cao giọng nói: "Cô hiểu mà!"
Dừng một chút, cô ta giống như cố tình gây sự nói: "Cô tự cho là ỷ vào việc anh Mộ nâng đỡ cô, cô liền ngạo mạn như thế sao? Cho rằng anh Mộ thật tâm yêu cô? Anh ấy đối với cô cùng lắm cũng chỉ là hứng thú nhất thời thôi! Chờ thêm một thời gian nữa, cô cho là cô còn có thể được cưng chiều giống như bây giờ sao..."
Vân Thi Thi không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: "Lục Cảnh Điềm, những lời này của cô tôi đều đã nghe đến phát ngán rồi."
Những lời như thế Tống Ân Nhã cũng đã nói qua.
Tống Ân Nhã có quan hệ thân thiết với Lục Cảnh Điềm, tám phần là Tống Ân Nhã đã nói bên tai cô ta cái gì rồi nên cô ta mới chạy tới đây nói những lời này với cô.
Lục Cảnh Điềm thấy cô ta đang nói liền bị cắt ngang, cáu giận không thôi, lập tức lại cười lạnh nói: "Bộ điện ảnh này, cô diễn nữ chính, khi phim công chiếu, thanh danh của cô sẽ lan xa, cô liền thành danh sau một đêm! Tôi thật khinh thường cô! Nếu không có anh Mộ, cô làm sao có được như ngày hôm nay!"
Vân Thi Thi lạnh nhạt nói: "Con mẹ nó, là tôi tự dựa vào thực lực bản thân mình."
Như là nghe thấy truyện nực cười nhất từ trước đến nay, Lục Cảnh Điềm cười lạnh một tiếng: "Ha ha! Nói thật dễ nghe! Nếu không có anh Mộ cho cô nhiều tài nguyên như thế, liệu cô còn có được tiếng tăm như ngày hôm nay? Thật là kẻ khùng nằm mơ."
"Như thế nào? Cô đây là hâm mộ tôi sao." Vân Thi Thi nở nụ cười, trong mắt lại không che giấu sự chế nhạo.
Còn không phải hâm mộ sao?
Nhìn khuôn mặt Lục Cảnh Điềm đều đã vặn vẹo đến biến hình.
Đây phải là có bao nhiên hâm mộ?
Lục Cảnh Điềm bị cô đâm chọc một câu, thẹn quá hóa giận: "Tiện nhân dựa vào quy tắc ngầm để leo lên thì có cái gì mà hâm mộ!"
Vân Thi Thi không sợ hãi, chỉ sâu xa nói một câu: "Vẫn còn hơn so với một số người là được rồi, kỹ thuật diễn thì bình thường, lời thoại cơ bản là dở tệ, ngay cả nhớ đầy đủ một câu thoại mà cũng mệt nhọc. Nếu không phải cô có bối cảnh đứng sau, đạo diễn Lâm đã sớm đá cô rồi.”
Dừng một chút, cô quan sát bộ dáng giận dữ vô cùng đặc sắc của cô ta, khinh bỉ nói: "Hình như tôi nghe nói nữ chính《Quả Trám》ban đầu quyết định nội bộ là cho cô. Chỉ có điều đạo diễn Lâm vừa nghe thấy tên cô liền trực tiếp nói không quay. Cô nói xem, kỹ thuật diễn của cô kém đến nỗi khiến cho đạo diễn Lâm sợ tới mức không dám quay cùng cô, không muốn quay cùng cô. Chậc chậc, người phải xấu mặt chính là cô đó!"