Vân Thi Thi đem những cái tát vừa rồi của cô ta trả lại hết: "Nếu cô thích anh ấy thì hãy quang minh chính đại cạnh tranh! Còn nếu sử dụng thủ đoạn ti tiện thì tôi rất khinh thường những kẻ tiểu nhân hèn hạ như vậy!"
Dứt lời, Vân Thi Thi lại cho cô ta thêm mấy cái tát, bàn tay cũng không hề yếu sức.
Lục Cảnh Điềm hai chân đạp loạn, Vân Thi Thi bỗng nhiên bóp chặt cô ta, lực có chút mạnh!
"Không được lộn xộn!"
Vân Thi Thi tức giận uy hiếp một câu.
Khuôn mặt Lục Cảnh Điềm đỏ lên, lại vẫn như cũ không phục lườm cô, nhưng cảm nhận được được chỗ cổ thít lại có chút khó thở, cô ta liền khó tin mở to mắt!
Người phụ nữ này thật sự dám dùng sức bóp cổ cô ta?
Thật khó thở...
Hai tay Lục Cảnh Điềm gắt gao tóm chặt lấy cổ tay cô, móng tay nhọn hoắt vạch một cái để lại một đường vết máu sâu trên mu bàn tay cô.
Thế nhưng Vân Thi Thi giống như không biết đau, cũng không sợ cô ta giương nanh múa vuốt uy hiếp, thấy cô vẫn hung hổ như cũ, lực tay còn mạnh hơn vài phần.
Lục Cảnh Điềm cảm thấy mình sắp hít thở không thông, rốt cuộc cũng không thốt ra được một chữ, giống như một giây sau sẽ hôn mê bất tỉnh.
Vân Thi Thi thấy mặt cô ta đỏ rần, phảng phất như sắp nhỏ ra máu, lúc này lực tay mới nới lỏng vài phần.
Cô bóp cổ cô ta chỉ vì muốn hù dọa cô ta!
Cô muốn để cho Lục Cảnh Điềm biết, đừng tưởng rằng bình thường cô dịu dàng ngoan ngõan, nếu trêu chọc khiến cô nóng nảy, cô cũng không phải là người dễ chọc đâu!
"Lục Cảnh Điềm, tôi cảnh cáo cô, người không phạm tôi, tôi sẽ không phạm người, người nếu người phạm tôi, một chút tôi cũng sẽ không nhẫn đâu!"
Dứt lời, Vân Thi Thi liền đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng lườm cô ta một cái, xoay người lưu loát rời đi!
Lục Cảnh Điềm từ trên mặt đất đứng dậy, chỉ cảm thấy tủi thân cùng sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống làm ướt vạt áo.
Ánh mắt vừa rồi của Vân Thi Thi quá mức đáng sợ, hiện tại nghĩ lại mới thấy thật đáng sợ.
Vân Thi Thi này thật to gan!
Dám bóp cổ cô ta?!
Cô ta lớn thế này còn chưa từng bị người đánh qua, mặc dù trước đây có phạm sai lầm, khiến cha mẹ không nhịn được đánh cô ta một cái.
Còn Vân Thi Thi này vẫn là người đầu tiên dám ra tay đánh cô ta!
Vừa nghĩ đến đây, cô ta liền vô cùng tủi thân.
Vốn còn muốn quay về buổi lễ chúc mừng, nhưng hiện tại bị Vân Thi chọc cho tức giận, váy trên người bị bẩn, toàn thân chật vật.
Huống hồ, cô cũng không còn muốn ăn nữa, nên trực tiếp trở về phòng nghỉ, cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho Tống Ân Nhã, điện thoại vừa thông cô liền tủi thân khóc rống lên.
Tống Ân Nhã bị tiếng khóc của cô ta làm cho kinh ngạc một hồi, vội vàng hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người là bạn thân từ trung học đến đại học, tình cảm rất thân thiết.
Lục Cảnh Điềm đem chuyện mới vừa xảy ra thêm mắm dặm muối rồi nói cho Tống Ân Nhã, sau đó không nhịn được mà kể khổ nói: "Ân Nhã, cô ta vậy mà dám đánh tớ, lại còn bóp cổ tớ! Cậu không thấy được cô ta quá đáng thế nào đâu, co ta thật dám bóp tớ!"
Tống Ân Nhã an ủi cô ta vài câu, lại nghe thấy Lục Cảnh Điềm không cam lòng mắng nói: "Ân Nhã! Trên thế giới sao lại có người phụ nữ đáng ghét vậy chứ!? Người phụ nữ này thật đáng ghét muốn chết, cô ta dựa vào cái gì mà dám quát tớ? Còn nói cái gì mà mỏi mắt chờ mong, thật mong đến ngày nhìn thấy bộ dáng cô ta rơi xuống đáy cốc! Tớ rất muốn nhìn thấy cảnh nghèo túng chật vật của cô ta lúc bị anh Mộ vứt bỏ!"
"Cảnh Điềm, cậu cũng đừng khó chịu nữa! Nhưng cô ta thật sự bóp cổ cậu sao?"
Tống Ân Nhã vẫn như cũ không thể tin được.
"Ừ!" Lục Cảnh Điềm không ngừng gật đầu, nói: "Ân Nhã, cậu không thấy đâu, cô ta dùng sức bóp cổ tớ, cổ tớ bây giờ còn đỏ một vòng đây này, người phụ nữ này thật ngoan độc, cô ta muốn bóp chết tớ sao!"