Vì thế, cô ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Chúng ta đi dạo nhé!"
Thủ đô có hai con sông là Trường Giang và Hoàng Hà vô cùng xinh đẹp, trời vừa tối, bên bờ sông sẽ được thắp sáng đèn năm màu, vô cùng lung ling.
Đứng trên bờ sông nhìn ra xa, còn có thể thấy tòa nhà cao nhất của thủ đô - - đó cũng là tòa nhà đặc trưng của thủ đô, tháp truyền hình màu sắc rực rỡ.
Gần đây hai người vô cùng bận rộn, rất ít khi có thời gian nhàn nhã đi dạo cùng nhau như vậy.
Hôm nay Mộ Nhã Triết dời lại rất nhiều việc, mới có chút thời gian nhàn rỗi thế này.
Chợ đêm, ánh sáng năm màu lung linh.
Vân Thi Thi kéo cánh tay Mộ Nhã Triết, một đường đi tới.
Cô thấy rất nhiều đôi tình nhân ngồi trên ghế dài bên bờ sông, dựa sát vào nhau, ngọt ngào tâm sự, muốn có bao nhiêu lãng mạn thì có bấy nhiêu lãng mạn.
Bỗng nhiên cô nhớ ra, cô và anh hình như ít khi có một lần hẹn hò đúng đắn.
Vì thế, cô kéo kéo ống tay áo Mộ Nhã Triết, cười nói, "Mộ Nhã Triết, hẹn hò với em đi."
Mộ Nhã Triết nghe vậy, nhìn theo tầm mắt của cô, hiểu ra, khóe môi cong lên một ý cười nhợt nhạt, nói, "Cũng đã là vợ chồng già, còn muốn học người trẻ tuổi đi hẹn hò?”
Sắc mặt Vân Thi Thi trầm xuống, không hài lòng than thở, "Chúng ta đâu có phải vợ chồng già chứ, em mới 24 tuổi, còn chưa già mà. Còn có, ai thèm làm vợ chồng già với anh chứ? Quen nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa có lần hẹn hò nào giống như những đôi tình nhân khác."
"Được rồi, em muốn hẹn hò thế nào đây?"
Vân Thi Thi không vui, "Vì sao giống như em đang miễn cưỡng anh vậy."
Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt cô ấm ức, ý cười hiện lên, ung dung khoanh tay, lại hỏi, "Vậy thì, cô Vân Thi Thi, cô có bằng lòng hẹn hò với tôi không?"
Vân Thi Thi nhịn không được bị chọc cười, ý cười lại chợt tắt, vô cùng rụt rè nói, "Tôi miễn cưỡng đồng ý vậy."
Cô nhịn không được nghĩ, như vậy thật là hạnh phúc, hai người bọn họ có thể hẹn hò vào buổi tối giống một đôi tình nhân bình thường.
Nếu lúc này hai người có thể vừa sánh vai ngồi trên ghế dài của bờ sông, vừa ngắm cảnh đêm huyền ảo, cô đã vô cùng vừa lòng rồi.
Vân Thi Thi đang muốn kéo Mộ Nhã Triết ngồi xuống cạnh ghế dài, lại đột nhiên phát hiện người này đang suy tư nhìn một đôi tình nhân cách đó không xa.
Cô nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ thấy một đôi tình nhân đang rất thân mật, ôm nhau hôn nồng nhiệt, quần áo của cô gái tụt đến bả vai, lộ ra áo trong khêu gợi, mà tay người đàn ông lại không kiêng nể gì thăm dò vào vạt áo cô gái, tận tình xoa nắn.
Hai người thân thiết không coi ai ra gì, khi thì phát ra tiếng thở gấp áp lực.
Hai người này hôn thật là nhập tâm, hình như không thèm để ý ánh mắt đánh giá của người qua đường chút nào.
Trận chiến càng ngày càng gay cấn, chẳng lẽ hai người bọn họ muốn trình diễn cảnh nóng trên đường?
Mạnh mẽ như vậy!?
Vân Thi Thi nhìn đến đỏ mặt tim đập nhanh, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn nữa.
Mộ Nhã Triết quay sang, sóng nước nơi đáy mắt chẳng dao động, đánh giá sắc mặt không được tự nhiên của Vân Thi Thi, khóe môi cong lên ý cười tà ác, nhẹ nhàng nói bên tai cô, "Nghe nói, phương thức như vậy dễ khiến người ta cảm nhận được tình cảm ngọt ngào mãnh liệt, hay là, chúng ta thử xem?
Vân Thi Thi thiếu chút nữa phun ra một búng máu, mặt càng nóng hơn "Anh... Anh muốn làm gì?"
"Thừa dịp bóng đêm, làm một chút vận động có ích cho sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần, không phải rất tốt hả."
"Cút!"
Vân Thi Thi quay đầu, tùy ý chỉ vào một tiệm bánh su kem cách đó không xa chuyển chủ đề, "Mộ Nhã Triết, em muốn ăn bánh su kem."
Mộ Nhã Triết buồn cười xoa tóc mái của cô, ngắm nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô: "Cô gái ngốc."