Nhà họ Tống?
Nhà họ Tống thì làm sao?
Có gia thế hiển hách, liền có thể dẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác sao?
Vân Thi Thi tóm lấy tay Lục Cảnh Điềm, giằng ra, đẩy cô ta ngã xấp xuống đất, xoay người ngồi đè lên người của Lục Cảnh Điềm, tay nhằm ngay mặt của cô ta đánh xuống, bao nhiêu cái tát mà đối phương cho, cô trả lại bấy nhiêu.
Lục Cảnh Điềm mạnh mẽ giằng co, Tống Ân Nhã xô tới, vật lộn với cô!
Con gái đánh nhau không rứt tóc thì cũng là tát qua tát lại, riêng Tống Ân Nhã và Lục Cảnh Điềm thì lại càng ra sức phát huy càng nhiều động tác này càng tốt.
Nhất là Lục Cảnh Điềm, tay không ngừng túm chặt lấy tóc của Vân Thi Thi.
Tống Ân Nhã thì hết sức vả Vân Thi Thi liên tục, cho nên đánh lộn một hồi, khóe môi của Vân Thi Thi trầy ra một vết rách, be bét máu.
Vân Thi Thi cảm thấy khóe miệng có mùi vị hơi ngai ngái, biết rằng đã bị thương rồi, ánh mắt rét lạnh.
Tống Ân Nhã đánh rát cả tay, mấy lần liền vừa cào cấu vừa đánh Vân Thi Thi.
Giờ thì nào còn bộ dáng ngày thường luôn tỏ ra hiền hòa ngoan ngãn nữa, ra tay độc ác, hận không thể đem bộ mặt đáng ghét này của Vân Thi Thi tươi sống xé nát ra!
Bọn họ hai người đồng thời liên thủ với nhau, chiếm ưu thế.
Có điều?
Chuột vào đường cùng còn cắn cả mèo đấy!
Vân Thi Thi bị dồn ép mất đi lý trí, không biết là sức lực từ đâu, ngay cả hai người Tống Ân Nhã và Lục Cảnh Điềm cũng bắt đầu bị yếu thế hơn.
Mắt thấy cục diện bắt đầu thay đổi, Tống Vân Tích chứng kiến Vân Thi Thi liên tục cứ một tát rồi lại thêm một tát, đánh xuống trên mặt Tống Ân Nhã, nhìn không nổi nữa rồi.
Tiến lên, trước tiên kéo hai người Lục Cảnh Điềm và Tống Ân Nhã ra, sau đó một tay tóm lấy hai tay của Vân Thi Thi, lôi xềnh xệch cô tới phòng khách.
Vân Thi Thi cảm nhận được tiếng khớp xương bị trật ra, đau đớn ê ẩm, bị ném xuống mặt đất, lưng va đập mạnh xuống nền gạch men lạnh như băng, đau đến nghẹt thở.
Tống Vân Tích nổi giận.
Ân Nhã vẫn luôn được anh ta cưng chiều từ bé tới lớn, chưa bao giờ để chịu một chút thương tổn gì.
Cưng đến tận trong cốt tủy, chứng kiến em gái bị người phụ nữ này bắt nạt, Tống Vân Tích nhất thời chả còn đoái hoài gì tới cái gọi là phong độ đàn ông nữa, hung hăng bóp cổ cô, con ngươi long sòng sọc hằn lên tia máu.
"Anh, đánh đi, đánh nó thật đau vào!! Đánh chết nó là tốt nhất!"
Tống Ân Nhã vừa rồi bị Vân Thi Thi đánh đến đỏ mặt tía tai, vẻ mặt dữ tợn cổ vũ.
Vừa lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân của hai đứa trẻ.
Vân Thiên Hữu nhìn thấy cửa nhà mở toang, lại nghe thấy tiếng động nhốn nháo, tâm vừa động, liền bước vội vào, chạy nhanh tới phòng khách, đúng lúc thấy Tống Vân Tích đang bóp chặt cổ Vân Thi Thi, ánh mắt trừng lớn, cây kem trong tay rớt xuống đất.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Dịch Thần ở phía sau cũng chạy vào phòng khách, trông thấy một màn trước mắt mà chua sót trong lòng, trên mặt biểu lộ sự tức giận!
Tức giận, tay bóp nát que kem đang cầm.
"Các người đang làm cái gì? Buông mẹ tôi ra!"
Tiểu Dịch Thần chạy lên trước, đá một cước vào đầu gối của Tống Vân Tích.
Một cước này đá ra, bởi vì quá tức giận mà lực đạo có thể mạnh ngang ngửa một người trưởng thành.
Ngay cả người từng được rèn luyện trong quân ngũ như Tống Vân Tích cũng nhăn mặt vì đau đớn, lảo đảo giật lùi lại, ngã ngồi về phía sau.
Thằng nhóc này, thể lực rất kinh người!
Trong chốc lát do không kịp phòng bị bị trúng một cước, hình như xương bánh chè cũng bị đạp vỡ rồi!