Giờ khắc này, trên người cậu bé, Tống Ân Nhã thấy được bóng dáng của Mộ Nhã Triết!
Nhất là đôi mắt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi kia, giống y như đúc.
Hữu Hữu chỉ tay ra cửa, giọng gằn từng chữ: "Cút ra ngoài!"
"Có quyền gì mà đuổi người?" Tính khí ngang ngạnh của Tống Ân Nhã cũng nổi lên, chống đối nói: "Cái thằng nhóc này miệng lưỡi y như mẹ nó! Mẹ của mày là đồ đê tiện, mày cũng là đồ đê tiện!"
"Cút ra ngoài! Nhân lúc tôi vẫn còn kiên nhẫn!"
Hữu Hữu chỉ vào cửa lần nữa, trong mắt lóe ra sát khí: "Không nên xuất hiện ở trước mặt mẹ tao nữa, vừa nhìn đến sắc mặc của đám đàn bà chanh chua, liền thấy chán ghét!"
Cậu rất ít khi mắng chửi người khác, bởi vì từ nhỏ mẹ đã dạy, một đứa con trai nên đối xử dịu dàng lịch sự với các bạn nữ.
Nhưng có lẽ là do lúc này khi thấy mẹ cậu bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy, cậu căm hận Tống Ân Nhã vô cùng, đối xử lễ độ với ả sao?!
"Mày, mày dám chửi tao là người đàn bà chanh chua?!" Tống Ân Nhã giận dữ tiến lên, tay hướng về phía mặt của cậu mà đánh xuống một cái tát.
Chính trong khoảng khắc đó, tay của Tiểu Dịch Thần đưa tới nhanh nhẹn giữ lấy cổ tay của ả.
Vân Thi Thi vội vàng ôm lấy Hữu Hữu vào lòng.
Tiểu Dịch Thần vừa nghĩ tới Tống Ân Nhã mắng mẹ mình và em trai mình là đồ đê tiện, tức giận khó mà kiềm chế được bùng nổ lên.
Cánh tay giữ chặt tay của Tống Ân Nhã, ra sức bóp mạnh, ánh mắt trừng trừng nhìn Tống Ân Nhã.
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cổ tay Tống Ân Nhã đã bị cậu bé vặn cho trật khớp!
"A --!" Tống Ân Nhã kêu thảm, lui lại mấy bước, ôm tay trốn sau Tống Vân Tích.
Lục Cảnh Điềm nhìn cách tay của Tống Ân Nhã, la lên thất thanh: "A! Ân Nhã... tay cậu... tay cậu trật khớp rồi!"
Tiếng thét kinh hãi của cô ta lôi kéo sự chú ý của Tống Ân Tích.
Anh ta nâng lên cánh tay của Tống Ân Nhã, thấy khớp lồi lên.
Tống Ân Nhã rơi nước mắt, bị đau đến òa khóc.
Tống Vân Tích ánh mắt hiện lên tia không nỡ, không quản những chuyện khác, ôm Tống Ân Nhã rời đi.
Lục Cảnh Điềm mắt thấy hai người kia rời đi, cũng đi theo.
Trước khi đi, cô ta còn quay mặt trừng mắt lườm Vân Thi Thi, còn định mở miệng chửi rủa, nhưng khi ánh mắt Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần nhìn lại, cô ta chợt rùng mình một cái, miệng giật giật, hậm hực giậm chân bỏ đi.
Người đi rồi, sự cảnh giác của Vân Thi Thi lúc này mới buông lỏng, người hơi gục xuống, cúi đầu, tất cả sự chịu đựng gắng gượng bùng lên, cắn chặt môi, lệ nóng dâng trào.
Tại sao phải khi nhục cô như vậy?
Vì sao...
Lẽ nào có quyền có thế, là có thể xem thường tôn nghiêm của người khác như vậy sao?!
Lẽ nào có quyền có thế, là có thể tùy tiện dẫm đạp tự tôn của người khác?!
Thiên Hữu đỡ bả vai cô, thấy bộ dạng cô chật vật như vậy, trong lòng vô cùng đau đớn, dường như bị dao cứa vào da thịt chảy máu, mặc dù không phải trực tiếp tổn thương cậu, nhưng tim cậu lại bị đau đớn uất nghẹn.
"Mẹ... có đau không?"
Tiểu Dịch Thần ôm lấy bả vai cô thật chặt, đau lòng rơm rớm nước mắt, môi mím chặt.
Hữu Hữu vội vã lục tung khắp nơi tìm hộp sơ cứu, lấy bông băng, cẩn thận lau rửa vết thương.
Vân Thi Thi cắn chặt môi, muốn tự tay làm.
Thiên Hữu né tay cô ra: "Mẹ, đừng động đậy, ngoan ngoãn ngồi yên."
Vân Thi Thi lúc này mới an tĩnh xuống.