Vân Thi Thi đột nhiên cười thảm thiết, nhếch môi: "Lòng dạ em vừa độc ác, lại vừa không hiểu chuyện, còn ngang ngạnh, em chính là người phụ nữ vậy đấy, anh giờ mới biết sao?"
Ánh mắt của Mộ Nhã Triết trở nên lạnh lùng đáng sợ, cô lập tức thoát khói khống chế của anh, mất bình tĩnh nói: "Anh yêu thương cô ta như vậy, vậy thì em làm thương cô ta như nào thì em trả lại như vậy là được rồi phải không?"
Sau đó, cô lập tức nắm cánh tay mình đi tới sát tường, hung hăng đập vào tường."
Phịch một tiếng!
Trầm đục mạnh mẽ!
Ánh mắt anh ngẩn ra, đứng phắt dạy, đi tới bên cạnh nắm lấy tay cô!
Vừa cúi đầu nhìn, trên nắm tay, các đốt gồ của các ngón đã bị sưng đỏ rồi.
"Vân Thi Thi, em làm gì vậy?"
Mộ Nhã Triết nổi giận, người phụ nữa này thế mà có thể vì muốn hơn thua tới cùng với anh mà tự làm tổn thương mình!
"Em nhất định phải ngang bướng vậy sao?"
Mộ Nhã Triết định trách cứ, nhưng vừa lúc cúi đầu nhìn cô thì lại thấy được trên vai cô có vài vết xước bất thường.
Anh không nói, mà kéo áo cô xuống, vạch ra thấy toàn là vết móng tay cào cấu tới rỉ máu.
Rách thịt thì không nhưng vết xước lại rất sâu.
"Đây là gì?" Anh hỏi.
Vân Thi Thi đưa tay, đẩy anh ra, ôm lấy vai mình ngồi thụp xuống.
Bộ dáng bơ vơ cô đơn, như người một mình lênh đênh trên biển, mỏng manh chao đảo bị sóng đẩy qua lại, đầy bất lực và tuyệt vọng.
Anh cúi người, ôm cô vào lòng, cũng không ngại cô giãy dụa, kiểm tra thân thể cô.
Không chỉ là đầu vai.
Cánh tay, khuỷu tay, đầu gối, chân, eo lưng, bất kể chỗ nào mà da thịt lộ ra đều xuất hiện các vết cào cấu, độ nông sâu khác nhau.
Nhẹ thì hơi đỏ không bị trầy da, nặng thì rách một đường đã thoa thuốc vào rồi, nhưng vẫn có thể hình dung ra được mức độ tổn thương lúc đầu nghiêm trọng cỡ nào.
"Ai làm vậy?" Giọng anh giận dữ hỏi, sao mà trên người cô lại có nhiều vết thương như vậy được?"
Đây rõ ràng là dấu tay người!
Động não một chút liền nghĩ tới cảnh đánh lộn giữa phụ nữ với nhau.
Đàn ông con trai đánh nhau, đều so nắm đấm, phụ nữ thì lại ưa thích dùng loạn thủ đoạn điên cuồng này.
Không phải túm tóc, chính là bạt tai, không thì cũng là cào cấu!
Một thân đầy vết thương như vậy chắc chắn là do phụ nữ gây ra!
Vân Thi Thi cúi đầu, cũng không để ý phản ứng của anh, kêu đau vài tiếng nhỏ tới nỗi không lắng tai khó mà nghe thấy.
Anh kiểm tra khắp người cô.
Thấy cô im lặng, anh lại nâng cằm cô lên, quan sát kĩ hơn chút cũng thấy được dấu tay sưng đỏ ở trên khuôn mặt.
Chỗ tóc mai còn thấy được hẳn dấu ngón tay đỏ dài hơi mờ mờ, cô vẫn luôn cúi đầu, chứ không thì chỉ cần thoáng nhìn đã có thể thấy được.
Trong ánh mắt anh nổi lên tia sắc lạnh, ánh mắt tinh nhậy nhìn thấy ở khóe môi cii có một đường rách khá sâu.
Vừa nhìn mà giật mình!
Trong mắt anh, phụ nữ vốn luôn yếu ớt, mềm mượt như hoa, chỉ cần hơi không chú ý cũng có thể làm tổn thương họ.
Dù sao sức lực giữa nam và nữ vẫn khá chênh lệch nhau!
Vì vậy đối với cô anh vẫn luôn rất cẩn thận, sợ động hơi mạnh sẽ làm đau cô.
Nhưng mà giờ, người phụ nữ mà anh vẫn luôn cẩn thận nâng niu, lại bị người khác làm bị thương thành vậy, cơn tức giận trong lòng không ngừng nổi lên.
Anh có thể đoán được kha khá diễn biến sự việc rốt cuộc là như thế nào rồi!