Im lặng một lát, cô dò hỏi: "Tống Ân Nhã thích anh, anh có biết không?"
"Hả?" Mộ Nhã Triết phản ứng không kịp, hơi nhíu mày, sau đó hiểu được ý hỏi của cô, lại trầm mặc xuống.
"Anh biết?" Cô không nhận được đáp án rõ ràng, đẩy anh một cái.
Anh lúc này mới nói: "Biết!"
"Anh biết?"
Ánh mắt cô ngạc nhiên: "Không phải là tình cảm thông thường, là..."
"Anh biết em muốn nói gì!"
Mộ Nhã Triết chớp mắt, cô gái ngốc này cho rằng anh cũng ngốc như cô sao?
Anh đương nhiên biết Tống Ân Nhã có tâm tư gì đối với anh.
Vân Thi Thi giật mình.
Anh biết mà còn phản ứng như vậy?
Cô không vui than thở: "Các cô gái thích anh thật nhiều nhỉ?!"
Anh liếc cô, giống như chất vấn lại cô cũng không thiếu người theo đuổi.
Thế mà anh thoáng thấy trên mặt cô có biểu cảm không vui, chợt cười thành tiếng: "Sao nào? Em ghen?"
Vân Thi Thi cắn môi không đáp.
Lực cổ tay hơi nhấn xuống một chút, cố ý làm cho cô thấy đau, không cho cô làm lơ: "Trả lời đi."
Vân Thi Thi thẹn quá thành giận: "Anh thật quá đáng."
Ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt tuấn tú của anh sáp gần, môi mỏng áp lên môi cô, hút lấy hơi thở thơm tho của cô.
Nhẹ nhàng từng chút một, không giống như trước đây cuồng dã mãnh liệt, một mực chiếm cứ, mà lần này là dịu dàng khẽ hôn, mút lấy cánh môi mềm mại như hoa của cô, lại chạm nhẹ vào vết thương nơi khóe môi, rồi từ từ chuyển dời nụ hôn đi, trán, chóp mũi, hai má, mỗi nơi đều chạm qua, cuối cùng trở lại vị trí môi của cô, hôn thật sâu.
Cô mím chặt môi, không muốn anh tiến vào, lực tay anh tăng lên, ấn cằm của cô, làm cô bị đau mà mở miệng, hít một ngụm khí lạnh, anh liền thừa cơ mà vào.
Có hơi muốn cô.
Nhưng mà, không phải bây giờ, giờ hẳn là phải nghỉ ngơi.
Nghĩ như vậy, anh liền áp chế dục vọng trong người xuống, khép mắt, dập tắt ngọn lửa hừng hực ở đáy mắt!
Thay cô rửa vết thương, rồi để cô nghi ngơi sớm.
Trải qua "cuộc chiến vô lý" lúc chiều, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu tựa hờ lên gối, mau chóng thiếp đi.
Đắp kín chăn cho cô, rời phòng, Vân Thiên Hữu vừa làm xong cơm rang, thấy anh, lập tức nói: "Cha, mẹ sao rồi?"
"Đã ngủ."
Anh tự tay xoa nhẹ đầu Hữu Hữu: "Ngoan, không phiền mẹ, để mẹ ngủ một chút nhé."
"Vâng."
Hữu Hữu bỗng nhiên cau mày lại, hỏi: "Cha, chuyện xảy ra lúc chiều, cha có biết không??"
"Có chút."
Mộ Nhã Triết trông thấy khóe mắt của cậu lộ ra sát khí, trong hiểu được, nếu để cho cậu biết được là ai, chỉ sợ...
Đứa con trai này của anh, biểu hiện nhẹ nhàng, giống như một học sinh ngoan, nhưng một khi bị động vào nghịch lân (giới hạn chịu đựng/điểm mấu chốt/điều cần bảo vệ), sẽ làm ra những việc điên cuồng.
"Chuyện này, con không cần xen vào, để cha xử lý." Anh nói.
Anh sẽ khiến cho Tống Ân Nhã phải tự mình tới xin lỗi.
"Cha xử lý thế nào?" Hữu Hữu đột nhiên hỏi vặn, giống như đã đoán được "phương thức xử lý" của anh, không muốn chỉ đơn giản như vậy là xong. "Chuyện này không thể giải quyết qua loa được. Cho dù mẹ ngốc tha thứ, nhưng con thì tuyệt đối không buông tha đâu!"