Sắc mặt Mạc Thừa An vẫn bình tĩnh nhìn cô như cũ, âm thanh hạ thấp nói: "Cô biết cô đang chọc vào ai không? Vân Thi Thi, tôi nói cho cô biết kế tiếp sẽ xảy ra những chuyện gì, cũng để cho cô chuẩn bị tâm lý!"
Dừng một chút, anh lấy giọng nghiêm túc, tiến đến gần cô, trầm giọng nói: "Rất nhanh, chiếc điện thoại kia trong cục cảnh sát sẽ vang lên. Mà người gọi tới sẽ là người có chức vụ vô cùng cao, người đó sẽ có quan hệ với Lý Lương Đống, quyền cao chức trọng. Đầu tiên, ông ta sẽ thông báo cho cục trưởng, để cho tôi ngừng phụ trách vụ án này, sau đó, cô sẽ bị tạm giam hai mươi bốn giờ, trong thời gian này, sẽ phát sinh thêm rất nhiều chi tiết mới! Sau đó, sẽ có người tay tôi tiếp quản vụ án này, điều này thể hiện điều gì? Chính là trong chuyện này vốn không hề có sự dân chủ, đó không đơn giản chỉ là điều tra án, không hề có tình tiết cô tự vệ, vụ án này, sẽ được biến thành một vụ án nghiêm trọng hơn. Không có gì đáng trách, đến lúc đó tội của cô nặng thêm, mà những tội đó thông thường khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng có ai dám nghi ngờ sự tình bên trong, đương nhiên cũng sẽ không có ai đến hỏi cô, quyền lợi, công dân? Lúc đó sẽ không có gì hết, nói đơn giản cô sẽ bị vu oan mà không thể cãi lại. Tiếp theo, cô sẽ ra toàn chịu hình phạt, nhẹ thì ở tù cả quãng đời còn lại, nặng thì... Chắc cô cũng hiểu. Thế nhưng, ở trong ngục, những việc xảy ra sau đó còn nhiều lắm, có người thậm chí hôm trước mới vào trại giam, hôm sau đã không thấy ánh mặt trời, hiện thực chính là tàn khốc như vậy!"
Nói xong, anh dựa vào chiếc ghế sau lưng, trên mặt không có chút rung động nào, tiện tay bưng ly trà nhấp một ngụm.
Vân Thi Thi sắc mặt đã trắng bệch.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy! Tôi chẳng qua chỉ là tự vệ..." Cô chẳng qua chỉ là vì bảo vệ mình mà đả thương người khác... thế nhưng lại muốn xử cô nặng như vậy?
Mạc Thừa An bật cười: "Thế giới này không phải chính là như vậy sao? Cá lớn nuốt cá bé, người yếu vĩnh viễn sẽ phải chịu ức hiếp!"
Vân Thi Thi thất thần nhìn anh, đã phần nào ý thức được.
Nói cách khác, e rằng Lý Lương Đống kia, sẽ lợi dụng quan hệ cá nhân, đưa cô vào tù, không thể nào để cô thoát thân được.
Mạc Thừa An đặt chén trà xuống, thở dài bất đắc dĩ, nói: "Thực sự xin lỗi! Tuy là tôi rất muốn giúp cô, nhưng đối với chuyện này, tôi hoàn toàn bất lực."
Vân Thi Thi, rơi vào trầm mặc.
"Nếu thực sự như lời anh nói, anh có thể giúp tôi một chuyện không?"
Mạc Thừa An khẽ nhăn mặt: "Chuyện gì?"
Vân Thi Thi cầm bút, viết vào lòng bàn tay anh một dãy số.
"Nói cho anh ấy biết, tôi ở đây! Nhờ anh..."
Vân Thi Thi mím môi nhìn Mạc Thừa An.
Mạc Thừa An rụt tay về, siết chặt lòng bàn tay.
Cũng không lâu sau đó, điện thoại trên bàn liền vang lên. Tiếng chuông đột ngột làm cô giật mình, đầu vai run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía điện thoại.
Cục trưởng vỗ bụng một cái rồi đứng lên, đi tới trước bàn điện thoại, nét mặt lập tức trở nên cung kính, mỉm cười trả lời!
Mạc Thừa An hai tay ôm ngực mặt không đổi sắc.
Vân Thi Thi ngồi ở chỗ ngồi, hay tay ngày càng lạnh lẽo, sắc mặt cứng đờ, đôi mắt hiện ra sự tuyệt vọng.