Mộ Nhã Triết không cho là đúng, khẽ cười: "Thì ra, anh chiều người phụ nữ của anh, cũng là quy tắc ngầm?"
Chồng giúp vợ, đó chính là đạo lý hiển nhiên rồi.
Cô lại nói đây là quy tắc ngầm?
Thật sự không hiểu cô!
Vân Thi Thi mặt đỏ lên, hừ hừ: "Đó cũng coi là quy tắc ngầm, hơn nữ em mới không phải vợ anh, để tự em là được!"
"Trước người nào đó còn nói, có chỗ dựa mà không dựa vào, là người ngu!" Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn cô, lành lạnh giảng đạo lý.
Vân Thi Thi mặt lại đỏ lên: "Trước kia là trước kia, còn bây giờ, không giống nhau!"
Nếu từ cái ngày đó đều dựa vào Mộ Nhã Triết mới có thành tựu như bây giờ, cô sẽ có cảm giác không được hay cho lắm.
Cô có thể nắm được nhân vật trong "Qủa Trám", hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân.
Vì sao, chỉ một câu nói đùa, đã hoàn toàn phủ định đi sự cố gắng của cô?
Nếu đem so cô với Mộ Nhã Triết, thì quả thực cô chẳng là cái thá gì!
Nhưng không có Mộ Nhã Triết, cô cũng có thể tự mình cố gắng đi lên.
"Nếu như nói anh mở đường cho em, là quy tắc ngầm, vậy em đã sớm bước chân vào rồi!"
Mộ Nhã Triết mặt không đổi sắc nói ra sự thật.
Vân Thi Thi sắc mặt suy sụp, trừng anh.
"Cái này cũng gọi là quy tắc ngầm?"
Vân Thi Thi kéo cánh tay anh, đi tới.
Phía sau, bỗng nhiên truyền tới một âm thanh run rẩy.
"Anh Mộ..."
Bước chân Mộ Nhã Triết dừng lại, Vân Thi Thi cũng dừng lại theo, xoay người nhìn lại, chỉ thấy phía sau, Tống Ân Nhã cùng Tống Vân Tích đứng ở phía sau, ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ.
Nụ cười trên mặt Vân Thi Thi thoáng cứng đờ.
Đã thấy con mắt Tống Ân Nhã nhìn Mộ Nhã Triết không hề chớp mắt, trong con ngươi mơ hồ nổi nên hơi nước.
Cô vẫn luôn tìm anh, anh lại tìm cách tránh không gặp.
Mà giờ khắc này, lại có dáng vẻ thân mật đi với người con gái này.
Tại sao có thể như vậy?
Cảnh làm Tống Ân Nhã đau lòng nhất, đó là lúc Mộ Nhã Triết hôn cô ta, thậm chí cưng chiều xoa tóc Vân Thi Thi.
Động tác thân mật như vậy, từ trước tới giờ, anh chưa từng làm với ai.
Bây giờ, anh lại đưa ánh mắt trần đầy cưng chiều đó cho một người phụ nữ khác.
Thậm chí còn muốn chọn cô ta làm diễn viên?
Mộ Nhã Triết phải có bao nhiêu yêu thích, mới có thể nói ra được những lời như vậy?
Phải biết rằng lúc trước Lục Cảnh Điềm hỏi Mộ Nhã Triết một vai, anh thậm chí còn không thèm để ý.
Bây giờ, lại không tiếc thủ đoạn, muốn nâng đỡ Vân Thi Thi?
Tống Ân Nhã vô cùng uất ức, vừa ghen tỵ, giống như một cơn mây mù đang cuốn lấy cô.
Bây giờ cô đã thực sự thấy rõ, trong mắt Mộ Nhã Triết nhìn người phụ nữ này đều là sủng ái, cưng chiều, tuyệt đối không có nửa điểm giả dối.
Chỉ là, cô không muốn thừa nhận mà thôi.
Bọn họ làm sao có thể thân mật như vậy.
Thân mật đến tình trạng này.
Thậm chí chính miệng Mộ Nhã Triết còn mở miệng: "Anh giúp người phụ nữ của anh, cũng coi là quy tắc ngầm?"
Mộ Nhã Triết nhìn Tống Ân Nhã, sắc mặt không thay đổi.
Ánh mắt Tống Ân Nhã bất thình lình rơi vào trên người Vân Thi Thi.
Một ánh mắt lên án, sắc bén như dao, hung hăng nhìn, hận không thể khoét một lỗ trên khuôn mặt của đối phương.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, cô sớm đã chết cả trăm nghìn lần rồi.
"Mộ... anh, sao anh không nhận điện thoại của em? Em tới công ty tìm anh, cũng không thấy, vì sao lại như vậy?"
Tống Ân Nhã bước tới mấy bước, ánh mắt tràn đầy đau thương.
Mộ Nhã Triết ánh mắt vẫn vô cùng thờ, lại nắm lấy tay Vân Thi Thi thật chặt.
Tống Ân Nhã nhìn thấy hành động mờ ám này, càng thêm thương tâm, lòng như dao cắt.
Tâm, chợt lạnh đi!
Trong miệng cũng không nói lên lời.