Vân Thi Thi lành lạnh nói: "Cánh tay tôi đều bị cô treo lên, tôi làm sao dập đầu cầu xin cô tha thứ chứ? Chí ít, nên thả tôi ra đã!"
Hai mắt Mộ Uyển Nhu híp híp: " Cô muốn chạy trốn?"
Mộ Uyển Nhu trầm tư một lát, lập tức một ánh mắt quét tới.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô ta lập tức tiến lên, đem còng tay mở ra.
"Không cho phép giở trò."
Hai tay Vân Thi Thi từ trên cột sắt trượt xuống dưới, lập tức, còng tay lại bị khóa.
Cô đau đớn vuốt vuốt cổ tay, lạnh lung ngẩng mặt lên, đã thấy Mộ Uyển Nhu vênh vang đắc ý đứng ở trước mặt cô, sắc mặt hả hê.
"Bắt đầu đi!" Mộ Uyển Nhu đã không thể chờ đợi muốn nhìn bộ dáng cô cúi đầu cầu xin cô ta tha thứ!
Vân Thi Thi chậm rãi đến gần cô ta mấy bước, bỗng nhiên nắm chặt vạt áo của cô ta, kéo cô ta ngã nhào trên mặt đất.
Cưỡi trên người cô ta, Vân Thi Thi đem còng tay trong tay quấn chặt trên cổ cô ta, hung hăng ghìm chặt!
Mộ Uyển Nhu một chút cũng không nghĩ tới, tình huống sẽ như vậy, Vân Thi Thi lại còn dám làm như thế, trong lúc nhất thời căn bản phản ứng không kịp, cũng đã sắp bị xiềng xích của cô quấn đến ngạt thở!
Cô ta thống khổ giãy dụa, hai chân điên cuồng đạp, giày cao gót cũng bị một chân đạp bay rồi!
Mấy gã đàn ông bên cạnh lập tức tiến lên ngăn lại, nhưng mà Vân Thi Thi lại vẫn rất ngoan cố, cho dù tóc bị người gắt gao nắm chặt, cũng căn bản không có thả lỏng động tác trong tay.
Dây xích còng tay khóa chặt cổ Mộ Uyển Nhu, dùng sức hung ác, rất nhanh liền siết ra một đường máu thật sâu!
Vân Thi Thi cúi đầu, kề sát bên trên mặt mộ Uyển Nhu, mặt đối mặt, trong mắt oán hận miêu tả sinh động: "Mộ Uyển Nhu, nếu cô tâm tâm niệm niệm muốn cho tôi vào chỗ chết, vậy thì, cô chon cùng tôi, thế nào?"
"Cô... Cô... Buông ra..."
Bởi vì quá độ ngạt thở, toàn bộ ý thức của Mộ Uyển Nhu đều hỗn độn không chịu nổi, căn bản khó mà phát ra một câu ăn khớp, chỉ không ngừng giãy dụa.
Cô ta từ trong mắt Vân Thi Thi, thấy được tuyệt vọng oán hận!
Điên rồi!
Người đàn bà này điên rồi!
Vân Thi Thi lại biết mình, rất tỉnh táo!
Cô không sợ bất cứ uy hiếp gì, cái chết!
Nhưng, cô quyết không thể trơ mắt nhìn người này tổn thương Hữu Hữu!
Vân Thi Thi bỗng nhiên siết lại xích sắt, đem cổ mộ Uyển Nhu khóa càng chặt hơn.
Mộ Uyển Nhu da mặt đỏ bừng lên không thôi, gân xanh trên trán nổi lên, gần như hít thở không thông, mặt cô ta dữ tợn nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh né.
Gã đàn ông bên cạnh cầm ghế lên, hung hăng nện lên trên lưng Vân Thi Thi!
"Phanh" một tiếng...
Cái ghế cứ thế bị đập gãy một cái chân.
Mảnh gỗ vụn bay tứ tung.
Tia sáng mờ nhạt trong tầng hầm, tro bụi tung bay.
Thân thể Vân Thi Thi cứng một chút, cả người liền ngất lịm.
Mộ Uyển Nhu được người đỡ đứng lên, che cổ họng, ho kịch liệt, trước mắt một trận mờ mịt, cả người đều trời đất quay cuồng.
"Mẹ kiếp! Tiện nhân..."
Cô ta đi đến bên người Vân Thi Thi, duỗi chân muốn đạp, nhưng mà một chân vừa nâng lên, cả người lại một trận lảo đảo, đá trật, thân thể xụi lơ, ngã trên mặt đất.
Mộ Uyển Nhu hùng hùng hổ hổ từ dưới đất đứng lên, từ bên cạnh cầm lên một cây côn gỗ, vừa muốn dạy dỗ cô.
Chuông điện thoại di động lại không đúng lúc vang lên.
Mộ Uyển Nhu thở hổn hển một trận, đem gậy gỗ ném qua một bên, nhìn về phía màn hình điện thoại di động, lại là điện thoại của Mộ Thịnh.
Cô ta lập tức khôi phục hơi thở, nghe điện thoại: "Ông nội."
"Uyển Nhu, cháu đi đâu vậy hả?"
"A! Ông nội, ông đừng lo lắng, cháu lập tức liền trở về!"
"Cô gái kia đâu?"
"Cô ta..."