Cửa bỗng nhiên bị người hầu mở ra, người đi vào lại là Mộ Uyển Nhu.
Cô ta mặc lễ phục, khoác một chiếc áo khoác, cả người sang trọng, quý phái.
Cô ta liếc mắt nhìn nhìn cậu nhóc một cái, ngay sau đó ra lệnh: "Tất cả đều lui ra đi, để một mình tôi nói chuyện với thằng bé này!"
"Vâng, thưa mợ chủ!"
Người hầu cúi thấp đầu, cung kính lui ra cửa.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn hai người họ.
Mộ Dịch Thần cảnh giác nhìn cô ta một cái, thân thể không khỏi hơi hơi lui về sau đề phòng, mãi tới khi lưng chạm vào cạnh giường mới ngẩng đầu lên, đối diện với cô ta.
Mộ Uyển Nhu cũng cúi đầu nhìn cậu.
Đương nhiên, cô ta không biết hai đứa nhóc đã thần không biết quỷ không hay hoán đổi thân phận, cho nên vẫn cho rằng người đứng trước mặt cô ta là Vân Thiên Hữu.
Vì thế, cô ta đến bên giường, nghiêng người ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người cậu nhóc.
Mộ Dịch Thần không hề sợ hãi trước cái nhìn chằm chằm của cô ta, ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nghênh đón ánh mắt cô ta.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu không khỏi thầm kinh ngạc.
Thằng nhóc này không giống với thằng nhóc hôm qua lắm!
Tối qua, lúc cô ta đưa thằng nhóc này về, trong mắt cậu nhóc là vẻ căm hận và lạnh lùng, ra sức tránh né tầm mắt cô ta.
Nhưng mà hiện giờ, thằng nhóc này không những không tránh né mà còn nghênh ngang nhìn lại cô ta.
Mắt sáng như đuốc.
Cô ta cúi sát hơn, cẩn thận quan sát.
Trong lòng không khỏi âm thầm sợ hãi.
Hai thằng nhóc này thật sự là giống nhau như đúc, cho dù cô ta có cố gắng phân biệt thì cũng không nhìn ra ai là ai.
Thật sự!
Mộ Uyển Nhu khẽ nhấc đôi môi đỏ mỏng, chậm rãi nói: "Tôi nghe nói, cậu tên là Vân Thiên Hữu?"
"Tên tôi là gì không đến lượt cô hỏi!" Mộ Dịch Thần hừ lạnh một tiếng, cực kỳ không nể mặt.
Nhưng mà việc cậu lạnh lùng đáp lại đã nằm trong dự kiến của Mộ Uyển Nhu.
Cô ta cười, khóe môi đỏ mọng cong lên khiến nụ cười trở nên vô cùng quỷ dị, càng khiến người ta có ác cảm.
"Thằng nhóc này, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu như thế mà cái miệng lại thật cứng rắn! Đúng là cùng một tuồng với người mẹ kia của mày, đều là một lũ vô liêm sỉ!"
Ánh mắt Mộ Dịch Thần trở nên giận dữ, lần đầu tiên trong đời cậu được lĩnh ngộ sâu sắc cái gì gọi là miệng chó không thể mọc ngà voi* rồi!
* Miệng chó không thể mọc ngà voi: kẻ xấu thì không thể nói ra lời tử tế
Người phụ nữ này chính là minh họa tốt nhất rồi!
Trên mặt cậu xuất hiện một nụ cười lạnh: "Ha ha! Vô liêm sỉ? Rốt cuộc ai mới là người vô liêm sỉ? Cũng không nhìn lại bản thân một chút xem bộ mặt của mình như thế nào, lại còn không biết xấu hổ mà nói mẹ tôi? Đồ đàn bà hư hỏng!"
Mộ Dịch Thần đã hoàn toàn bị chọc giận.
Vốn dĩ là trước đây, ít nhiều gì cậu cũng có chút tình cảm với Mộ Uyển Nhu!
Dù sao cũng có bảy năm chung sống, dù phần tình cảm này chẳng sâu sắc hay thắm thiết gì nhưng ít nhất thì cậu cũng nảy sinh một chút cảm tình!
Nhưng mà một khi đã chạm đến điểm mấu chốt của cậu thì cậu sẽ không dễ dàng mà bỏ qua!
Mộ Dịch Thần cũng lĩnh ngộ được một cách sâu sắc rằng thật sự con người có thể có hai mặt!
Bên ngoài một đằng mà sau lưng lại một nẻo!
Nếu không phải hoán đổi thân phận với Hữu Hữu thì cậu thật sự không ngờ tới bộ mặt thật của Mộ Uyển Nhu lại khiến người ta ghê tởm đến như vậy!
Chút cảm tình cậu từng dành cho Mộ Uyển Nhu vào giờ phút này cũng hoàn toàn bị dập tắt rồi!
Ấn tượng duy nhất về cô ta chỉ còn lại cảm giác chán ghét tới tận cùng!