Chuyện này đúng là có chút khó giải quyết rồi!
Người cha này của cậu, thật là làm người ta lo lắng!
...
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đế Thăng.
Mộ Nhã Triết đứng trước cửa sổ, ánh mắt thâm thúy nhìn xuyên qua cửa sổ, lúc này, đã là ban đêm, thành phố thật phồn hoa đông đúc.
Cái gạt tàn thuốc trên bàn đầy tàn thuốc lá.
Anh nghiện thuốc lá rất nhẹ, vậy mà hôm nay, lại giống như phát điên hút hết một gói thuốc.
Giống như chỉ có như vậy, mới có thể khiến anh tỉnh táo một chút.
Anh đang đợi.
Nhẫn nại chờ đợi.
Anh càng tức giận, càng tức điên lên, thì anh càng phải tỉnh táo.
Điểm này, hai cha con anh giống nhau.
Trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, cục diện trước mắt, chỉ có tỉnh táo mới có thể ứng phó được, không có con đường thứ hai.
Vân Thiên Hữu nhanh chóng đến Đế Thăng.
Gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch, Vân Thiên Hữu phân phó cho Lisa canh ở ngoài cửa, sau đó đi vào, đã nhìn thấy Mộ Nhã Triết trên mặt không có biểu tình gì đang đứng trước cửa sổ.
Nghe thấy có tiếng động, xoay người lại, nhìn thấy cậu, ánh mắt lạnh như băng của anh lúc này mới mới hòa hoãn được chút ít.
"Cha!"
Hữu Hữu cười một cái, kêu lên.
Mộ Nhã Triết đi tới, bế Hữu Hữu lên, ôm thật chặt vào trong ngực.
"Ngoan."
Con trai không có sao là tốt rồi.
Mộ Nhã Triết không nói tiếng nào, chỉ ôm cậu thật chặt.
Vậy mà Hữu Hữu nằm trong lòng anh, rõ ràng lại cảm nhận được, động tác ôm của anh lúc này thật độc ác.
Dùng sức thật mạnh, thậm chí còn làm đau cậu.
Vậy mà, lần này Hữu Hữu cũng không có đẩy anh ra, bàn tay nhỏ bé chậm rãi vòng lên vai anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh.
Cậu hiểu suy nghĩ của cha.
Cậu hiểu, cho dù người đàn ông mạnh mẽ đến mấy, cũng có lúc yếu ớt.
Mặc dù cha cậu không có thể hiện mặt yếu ớt đó ra bên ngoài, nhưng Hữu Hữu vẫn có thể nhạy bén nhận ra được sự bất an và áy náy của cha.
Sâu sắc áy náy.
Đại khái chính là vì, thân là một người đàn ông, lại không thể bảo vệ được người nhà của mình cho tốt, hẳn là bởi vì như vậy cho nên mới cảm thấy tự trách?
Mộ Nhã Triết ôm cậu, giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu: "Hữu Hữu, thật xin lỗi."
"Hả?"
"Cha không có bảo vệ được mọi người cho tốt! Thật xin lỗi!"
Từ trước giờ anh vẫn luôn là một người đàn ông ngạo mạn như một bậc đế vương, ba chữ "thật xin lỗi" đối với anh mà nói, cho dù phải đầu hàng người khác, anh cũng sẽ không nói.
Vậy mà hôm nay, trong lòng anh tràn đầy sự áy náy mà nói ra, nhất là khi thấy tấm hình chật vật của Vân Thi Thi và tiểu Dịch Thần, một người, là người phụ nữ của anh!
Còn một người, là con anh!
Bởi vì anh, mà phải chịu tai bay vạ gió.
Trước giờ anh luôn cho là mình mưu tính sâu xa, luôn nắm đại cục trong tay.
Vậy mà hôm nay, lại bị người ta đánh vào điểm yếu.
Giống như bị người ta bóp cổ, hít thở không thông.
Hữu Hữu nhướng mày, đột nhiên trầm giọng hỏi: "Vì sao lại nói xin lỗi?"
Giọng nói của cậu, vẫn còn trẻ con, giọng non nớt, lại vô cùng trầm ổn.
Mộ Nhã Triết ngẩn ra.
Lại nghe Hữu Hữu nghiêm túc hỏi: "Cha, cha là thần sao?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, không hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy.
Hữu Hữu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh, cong môi: "Cha là thần sao?"
"..."
"Không, không phải."
Hữu Hữu dừng lại một chút, lại nghiêm túc nói: "Nếu như cha là thần, có thể biết trước được những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, thậm chí còn có thể ngăn cản chuyện sắp xảy ra, cái đó thì không tính! Nhưng mà cha, nếu thật sự có bản lĩnh như vậy, có thể biết trước, cũng không ngăn cản những chuyện sắp phát sinh, như vậy thì chỉ có thể nói rõ, vị trí của mẹ ở trong lòng cha là không đáng kể!"
_