Thể chất Hữu Hữu luôn không tốt, từ trên sườn núi đi xuống, đi được vài bước đã bắt đầu thở hổn hển.
Cậu rất ít khi rèn luyện, lúc còn nhỏ vẫn luôn ở trong bệnh viện.
Thân thể có tốt lên một chút nhưng cũng rất ít khi đi ra ngoài vận động.
Lisa thấy hô hấp của cậu có chút gấp, liền hơi cúi người ngồi xổm xuống: "Đi lên!"
Hữu Hữu đi vòng qua cô ta: "Không cần, tự tôi có thể đi!"
Lisa không nói hai lời, lại đi tới trước mặt cậu, chặn ngang người bế cậu lên theo kiểu công chúa.
Hữu Hữu: "...!"
Lisa áng chừng cao hơn Hữu Hữu một cái đầu, thể trạng của cô ta chắc cũng hơn cậu rất nhiều, đôi cánh tay này đã từng trải qua hơn trăm trận thực chiến mà tạo thành, cân xứng xinh đẹp.
Hơn nữa Hữu Hữu cũng rất gầy, mặc dù ôm cậu vào trong ngực, nhưng căn bản cô ta không cần cố sức.
Hữu Hữu nổi giận: "Cô làm gì?"
"Cậu mệt."
"Thả tôi xuống!" Hữu Hữu thẹn quá thành giận duỗi chân.
Lisa trừng mắt nhìn cậu: "Đừng nháo."
"..."
Mộ Dịch Thần đi sau "phốc " một tiếng cười to.
Hữu hữu lại càng giận, trợn mắt nhìn cậu: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì." Mộ Dịch Thần nhịn cười, đi đằng sau, vẻ mặt nhu hòa.
Ánh trăng chiếu xuống làm hiện ra những tầng sương trắng mờ ảo.
Bóng đêm dần trở nên sâu thẳm, nhiệt độ không khí cũng ngày càng lạnh. Gió rừng lạnh đến thấu sương, thổi qua người, liền giống như những lưỡi dao sắc bén cắt qua xương tủy, dần dần hai tay cũng trở nên cứng nhắc không thể gập lại được.
Lisa hít hít chóp mũi đã bị đông lạnh, trong lòng lại là một mảnh yên bình ấm áp.
Trước kia khi còn ở trong tổ chức sát thủ, đừng nói là ăn no mặc ấm, mỗi một giây trôi qua cũng đều như bước trên băng mỏng, ngay cả thở cũng phải cẩn thận.
Mà khi ở trong núi rừng này, tuy vừa lạnh vừa đói, thể trạng vô cùng yếu nhưng cô ta có thể không cần kiêng nể điều gì mà tự do hít thở bầu không khí trong lành.
Không có gì quan trọng hơn so với việc còn sống.
Bao gồm cả tôn nghiêm.
Bằng vào ý chí muốn sống đến kinh người như thế, cô ta mới có thể đi ra khỏi tổ chức sát thủ, rời khỏi cái nơi quỷ quái giống như địa ngục kia, bắt đầu một cuộc sống mới.
Lisa ôm Hữu Hữu lẳng lặng đi trên con đường núi, bên chóp mũi quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm.
Trên gò má cô, vết máu đã khô, trước ngực dính một mảng máu lớn, giờ đã không còn nhìn rõ, đây là máu của mình hay là máu của những binh sĩ kia.
Lisa cúi đầu nhìn Hữu Hữu trong lòng.
Cậu đã mệt mỏi khép mắt lại.
Mộ Dịch Thần sóng vai đi tới bên người cô ta, ở trong mắt cô ta, Mộ Dịch Thần không thể nghi ngờ gì chính là quý tộc cao cao tại thượng, hiện tại lại đang ở nơi núi rừng hoang vu, cạn nước hết lương thực, một người tâm cao khí ngạo như thế khẳng định sẽ phải nếm chút mùi đau khổ.
Đi tới đi lui, Mộ Dịch Thần bỗng thấy phía trước có một hồ nước trong vắt.
"Có hồ!"
Mộ Dịch Thần chỉ tay về phía trước.
Trên người cậu đều là máu, mùi máu tươi khiến cậu khó có thể chịu được, trong lòng suy nghĩ không biết có nên tắm rửa một phen không.
Nghĩ đến đây, dưới chân cậu như đã có mục tiêu, đi thẳng về chỗ hồ nước kia.
Lisa Đặt Hữu Hữu xuống, cũng đi đến bên hồ, hai tay khoanh lại lẳng lặng đứng đó, đã thấy Mộ Dịch Thần ngồi xổm xuống bên hồ.
"Hữu Hữu qua đây, chỗ này có nước, nguồn nước coi như sạch sẽ!"
Hữu Hữu đi qua, giờ phút này quần áo trên người cậu lộn xộn, xem ra cũng thảm hại không ít, ngồi chồm hổm ở ven hồ, liếm cánh môi đã khô nứt, do dự nhìn hồ nước, múc nước nâng đến miệng lại bị mùi tanh xộc thẳng vào mũi.
Muốn uống nước mà lại cảm thấy có chút buồn nôn.
Bàn tay vươn ra, lại khó xử rụt vào, xem ra có chút ghét bỏ nước ở đây rồi.
"Sao lại có mùi khó ngửi thế?"