Cha rất ít khen ngợi cậu, dù cậu làm thế nào, nhưng cũng rất ít khi được cha tán thành và khen ngợi!
Nên, mấy chữ ít ỏi này, lại không thể nghi ngờ là lời ca ngợi cao nhất rồi!
Trong lòng Tiểu Dịch Thần có chút tự hào.
"Con nói xem?!"
Trong mắt Mộ Nhã Triết hiện lên ý cười, ánh mắt, chứa đựng thưởng thức và ca ngợi!
Mặt Mộ Dịch Thần, không khỏi hơi hơi đỏ lên!
Đối với cậu mà nói, lời khen của Mộ Nhã Triết, là vinh quang của cậu, trong lòng, có một chút xíu, bởi vì được Mộ Nhã Triết công nhận, mà có cảm giác thành công!
"Cha, đây là điều con phải làm! Bảo vệ mẹ, cũng là trách nhiệm của con, không phải sao?"
Cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, bỗng nhiên mỉm cười, nói một câu như thế.
Mộ Nhã Triết không khỏi xòe bàn tay ra, cưng chiều xoa tóc của cậu.
Nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, rõ ràng như thế, Mộ Dịch Thần vô cùng yêu thích sự ấm áp này, thích ý nhắm chặt mắt.
"Cha, mẹ, khi nào chúng ta đi đón em trai về?"
Vân Thi Thi nhẹ nhàng mà vuốt tay của cậu, dịu dàng dỗ dành: "Chờ con khỏe lên một chút, chúng ta cùng đi đón Hữu Hữu về nhà, có được không?"
Mộ Dịch Thần lập tức nói: "Con đã khỏe rồi, không thành vấn đề, có thể xuống giường đi lại rồi!"
Vân Thi Thi dở khóc dở cười, vươn ngón tay ra, vuốt cái mũi cao cảu cậu, oán trách: "Bé ngốc, con bị thương nặng như vậy, nên nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, có được không? Mẹ ở cùng con đây."
Mộ Dịch Thần có một chút vui sướng, vừa nghe nói Vân Thi Thi muốn ở lại với, trên mặt không khỏi hiện lên vài phần đỏ ửng, có phần thẹn thùng!
Đồng thời, cũng có cảm giác như đang nằm mơ!
Lớn như vậy, thứ gì cậu cũng không thiếu.
Cẩm y ngọc thực*, vinh hoa phú quý, trên cơ bản dù là cậu muốn gì, chỉ cần một câu nói, thì cậu sẽ có được thứ đó.
*Cẩm y ngọc thực: áo gấm, thức ăn ngọc, ý chỉ cuộc sống giàu sang
Thân là người kế thừa tương lai của nhà họ Mộ, ngậm thìa vàng sinh ra, nhận được sự cưng chiều vô hạn, người trên kẻ dưới nhà họ Mộ xoay quanh cậu, đương nhiên, cái gì cậu cũng không thiếu!
Nếu nhất định phải nói cậu thiếu cái gì, thì điều duy nhất đó, hẳn là người làm bạn!
Có đôi khi, cậu vô cùng hâm mộ các bạn cùng trang lứa, có nhiều bạn bè như vậy.
Lúc vừa vào vườn trẻ, mỗi khi cậu thấy những đứa bé xung quanh nhanh chóng chạy tới cha mẹ đã chờ thật lâu ngoài cổng trường, nhào vào trong lòng bọn họ, Mộ Dịch Thần không thể không thừa nhận, cậu ghen tỵ biết bao nhiêu.
Mỗi lần như vậy, cậu đều nghĩ rằng, khi nào thì có thể thấy cha và mẹ đứng chung một chỗ ở cổng trường học, kiên nhẫn chờ cậu về nhà!
Chỉ là mỗi lần đón cậu, vẫn luôn là một chiếc xe có rèm che lạnh như băng.
Điều mong mỏi duy nhất của cậu, là có cha mẹ bên cạnh, đối với những đứa bé bình thường thì rất đơn giản, dễ như trở bàn tay.
Nhưng với cậu mà nói, yêu cầu này lại trở nên vô cùng xa xỉ, không thể nào có được.
Trên thực tế, mỗi lần khi cậu nhận những món quà quý giá kia, cậu rất muốn hung hăng quẳng chúng trên mặt đất, nói cho cha rằng: Con không muốn những thứ này! Con chỉ muốn cha ở bên cạnh con thôi mà? Dù cho mỗi ngày rút ra một chút xíu thời gian thôi cũng được!
Nguyện vọng lớn nhất của cậu, là thời gian mỗi ngày cha ở bên cạnh cậu có thể nhiều thêm một, lại nhiều thêm một chút nữa.
Tuy rằng suy nghĩ này có phần tham lam, nhưng mà đây là nguyện vọng chân thực nhất của cậu.
Giờ thì khác rồi.
Cậu có mẹ rồi.
Mẹ sẽ ở bên cạnh cậu, ở cạnh giường bệnh kiên nhẫn che chở cậu, gọt hoa quả cho cậu, cắt thành từng mảnh nhỏ, kiên nhẫn đút cho cậu.
Mẹ còn mua điểm tâm ngọt mà cậu thích nhất, đút cho cậu từng thìa từng thìa.