Trước sau mất chưa đầy năm giây.
Động tác của Chu Tước lưu loát đến mức khiến người ta run cả da đầu!
Nhanh!
Nhanh như tia chớp vậy!
Khiến cho người ta sợ hãi trong lòng.
Quả thật là chỉ nhìn hành động vừa rồi đã đủ hiểu thực lực đáng sợ của Chu Tước.
Không ai dám chắc hành động của mình có thể nhanh hơn viên đạn từ khẩu súng của Chu Tước!
Bởi vậy, cô ấy vừa nói ra lời này, xung quanh đã không còn ai dám lộn xộn.
Hữu Hữu nhíu mày, nhún vai vẻ vô tội, có chút oán trách mà nói: "Mọi người hãy ngoan ngoãn nghe lời một chút! Chu Tước cực kỳ hung dữ, nếu ai có ý định không nghe lời thì viên đạn của cô ấy cũng không có mắt đâu!"
Sắc mặt Mộ Lâm Phong càng xám xịt, Hữu Hữu khiến ông ta nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng tình hình trước mặt khiến ông ta không thể làm được gì khác!
Trên thực tế, Mộ Lâm Phong mang theo không ít người, còn có mười mấy chiếc xe vũ trang, nếu tính theo đầu người thì căn bản là không hề thua kém Vân Thiên Hữu.
Sở dĩ ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ là bởi vì Hữu Hữu đã sắp xếp lính bắn tỉa phục kích ở gần đó.
Mi tâm của ông ta đang bị người ta nhắm thẳng vào!
Hơn nữa sau lưng ông ta còn có Chu Tước, cho dù ông ta người đông thế mạnh thì cũng không có lợi thế.
Mộ Lâm Phong không dám lộn xộn, tình cảnh nhất thời trở thành một cuộc giằng co.
"Mày có ý gì đây?" Mộ Lâm Phong hừ lạnh một tiếng: "Xem ra là mày không biết tự lượng sức mình nhỉ? Mày có biết làm như thế này thì sẽ kết cục như thế nào không?"
"Ông hai quyền cao chức trọng, thân phận tôn quý, tôi biết rất rõ." Hữu Hữu cười nhạt: "Chỉ là, ông hai à, người không biết tự lượng sức mình phải là ông chứ không phải là tôi, hiểu chưa?"
"Có ý gì hả?"
"Không có ý gì cả!" Hữu Hữu thoải mái nói: "Tôi chỉ hy vọng, ông hai đừng có nhúng tay vào chuyện của tôi. Bây giờ tôi cho ông cơ hội, ông hãy lập tức đưa người của mình rời đi, tôi sẽ không đụng đến cọng tóc nào của ông! Nhưng có một người nhất định phải để lại."
Mộ Lâm Phong nghe vậy thì nhíu nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết người mà Hữu Hữu nhắc đến rốt cuộc là ai!
Xem ra thằng nhóc này cũng nhắm vào Mộ Tứ!
Nhưng mà lúc đó ông ta mới phản ứng kịp với câu nói lúc nãy của Hữu Hữu.
-- Ông hai à, người không biết tự lượng sức mình phải là ông chứ không phải là tôi, hiểu chưa?
Rốt cuộc thì thằng nhóc này có thân phận gì?
Mộ Lâm Phong nhất thời nghĩ không ra, ngẫm đi ngẫm lại lời này lại có cảm giác lạnh lẽo truyền lên từ lòng bàn chân.
Nhưng mà ông ta vẫn lên mặt, lạnh giọng nói: "Những lời này nên là tao nói với mày mới phải! Mày nên tự giác một chút, mang người rời đi, việc ngày hôm nay tao sẽ không so đo nữa."
Mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt Mộ Lâm Phong vẫn không thể giấu được sự yếu thế, hoàn toàn khác xa với thái độ hùng hổ ban đầu. Mấy lời này ông ta nói ra giống như đang cố sức tỏ ra cứng cỏi!
Hữu Hữu không cho ông ta bất kỳ lối thoát nào.
"Ông đang nói đùa sao?" Cậu nhếch môi lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hiện lên vẻ khinh miệt: "Nếu như ông hai nhất định phải nhúng tay thì cứ thử xem, tôi lại rất muốn nhìn một chút xem ông làm cách nào để đưa được người ra khỏi tay tôi!"
Trong mắt Mộ Lâm Phong hiện lên một tia tàn nhẫn, trên mặt càng xám xịt, muốn tiến cũng không được, muốn lùi cũng không xong!
Nếu như thật sự để Mộ Liên Tước ở lại đây, đương nhiên ông ta không còn chút uy nghiêm nào nữa, đây chẳng khác nào chuyện cười cho đời sau!
Nhưng nếu như ông ta thật sự kiên quyết giữ người mang đi thì dưới tình cảnh này sợ là còn khó hơn lên trời.
Thật là khó giải quyết!