Chuyện này đối với anh mà nói chính là điều vui mừng nhất!
Anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh lại có thể nghe được những lời như vậy từ trong miệng thằng nhóc cao ngạo này.
Thậm chí lúc này Mộ Nhã Triết vẫn còn cảm thấy khó tin, giống như đang chìm trong mơ, một hồi lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Hữu Hữu thấy anh phản ứng chậm chạp thì có chút không vừa ý, cao ngạo hầm hừ, bất mãn nói: "Tại sao không nói gì? Có phải cha không muốn không?"
Mộ Nhã Triết vội vàng nói: "Không phải! Thằng nhóc ngốc nghếch này!"
Hữu Hữu mở miệng, hờn giận: "Nếu như không muốn, cũng không cần miễn cưỡng! Đừng tự cho rằng con rất thích cha, nếu không phải là mẹ nhìn trúng cha thì còn lâu con mới thèm để ý!"
Giọng điệu kiêu ngạo đầy quen thuộc của Hữu Hữu.
Mộ Nhã Triết cười mỉm, sủng nịnh xoa tóc cậu: "Được!"
Lúc này, cậu mới nói: "Cha nghĩ rằng con sẵn lòng ở cùng cha sao?"
Thấy Mộ Nhã Triết không tỏ thái độ, Hữu Hữu càng ghét bỏ: "Nếu không phải lo lắng cho mẹ, sợ cha không đủ quan tâm mẹ, ức hiếp mẹ, thì con chỉ muốn cả đời mẹ chỉ ở cùng con thôi, cha đừng có hiểu lầm!"
Mộ Nhã Triết vẫn cười mỉm, sủng nịnh xoa tóc cậu: "Được!"
Động tác của anh càng làm cho Hữu Hữu hờn giận.
Tại sao một chút thái độ cũng không có.
Trong lòng Hữu Hữu khó chịu.
"Này! Cha..."
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên hạ mắt, nhẹ nhàng hôn trán cậu, nụ hôn thứ hai rơi trên mi, vô cùng cưng chiều, không cần nói cũng biết!
Hữu Hữu sửng sốt, lại nghe lời nói ôn nhu của Mộ Nhã Triết vang lên: "Hữu Hữu, để cho cha cưng chiều con cả đời, có được không?"
Hữu Hữu ngẩn ra: "..."
Cậu không nghĩ tới Mộ Nhã Triết lại nói như thế.
"Chúng ta đã bỏ lỡ sáu năm, sáu năm này cha không hề biết, ngoài Tiểu Dịch Thần thì cha còn một đứa con trai thông minh đáng yêu như con!"
Mộ Nhã Triết nói tới đây, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu, không khỏi đau lòng: "Tha thứ cho cha vì đã bỏ rơi con lâu như vậy, bắt con và mẹ phải đợi lâu như vậy, còn khiến cho con phải lớn lên mà không có tình yêu của cha! Thật xin lỗi, hãy tha thứ cho cha."
Mộ Nhã Triết xúc động nói.
Nếu Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần ở đây, chắc chắn sẽ không kìm lòng được!
Nhất là Vân Thi Thi, cho dù là ở trước mặt cô, Mộ Nhã Triết cũng chưa từng nói qua những lời động lòng như vậy.
Hữu Hữu nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ hồng, nhưng rất nhanh đã biến mất, cậu nâng mắt, nhịn không được oán trách nói: "Nói xin lỗi là được sao? Hừ!"
Biểu hiện vô cùng kiêu ngạo!
Hữu Hữu mím môi, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, tựa như có làn gió xuân thổi qua, hòa vào dòng nước ấm chảy khắp cơ thể.
"Thằng nhóc này, không được cười trộm trong lòng."
Mộ Nhã Triết nhịn không được, vạch trần cậu.
Trên mặt Hữu Hữu hiện lên vẻ bối rối, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Đâu có! Hừ!"
Trong mắt lại càng ghét bỏ.
Cha con liếc nhau, bỗng dưng cười.
Rốt cuộc Hữu Hữu vẫn phải nhận thua: "Được rồi! Con là người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, con sẽ rộng lượng tha thứ cho cha!"
Mộ Nhã Triết hôn cậu.
Một màn tình cảm thắm thiết này đã khiến không khí xung quanh không còn lạnh lẽo nữa.
Lý Hàn Lâm đứng ở phía sau, bất đắc dĩ vỗ trán.
Ông có thể nói rằng hai cha con họ giống như đang cầu hôn không?