"Có ý gì?"
"Tôi đã từng có địa vị hiển hách, cậu họ anh thấy tôi thì ngoan ngoãn như chó on, điểm này nói không sai. Mười năm phong thủy luân chuyển, tôi hiện tại nghèo túng, không còn được như trước, điểm này lại không đúng."
"..." Cao Nam ngớ ra.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn anh ta, bỗng dưng thâm thúy cười, đôi mắt nhiễm lên một tia tà mị: "Bởi vì tôi bây giờ còn vẻ vang hơn cả trước kia.”
"..."
Anh sâu xa nói: "Anh nghĩ rằng tôi không phải tổng giám đốc Mộ thị nữa thì không thể làm gì anh sao? Cao Nam, anh thật là khờ dại. Tôi hy vọng anh hiểu một điều, cho dù hôm nay anh có chết trong tay tôi thì cả họ của anh cũng không dám đổ tội lên đầu tôi."
Cao Nam hổn hển tức giận: "Anh nói cái rắm gì!"
Hữu Hữu không kiên nhẫn: "Cao Nam, nói đi nói lại, chú không muốn biết rõ ràng sao?"
"Mày không có tư cách nói chuyện với tao!"
Hữu Hữu nghe vậy, sắc mặt khẽ trầm xuống, đôi mắt sắc bén.
Một giây sau, Mộ Dịch Thần nhảy xuống, đi đến trước mặt anh ta, ngẩng đầu hỏi: "Vậy xin hỏi, vì sao em trai tôi không có tư cách?"
Cao Nam không đáp lại, Mộ Dịch Thần rùng mình, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà đá đầu gối anh ta, Cao Nam kêu lên một tiếng, ánh mắt hung dữ, một giây sau, chân mềm nhũn, ngã quỳ trên mặt đất.
Đau!
Cực kỳ đau!
Cũng không biết tên nhóc này rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sức lực, đá vào đầu gối anh ta một cái, lại có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh xương cốt bị nứt.
"Quỳ xuống nói chuyện."
Cao Nam hung hăng trợn mắt nhìn cậu nhóc.
Đùa à, muốn anh ta quỳ xuống nói chuyện với một đứa bé sao?
Còn lâu!
Anh ta quỳ một gối xuống, thân thể lay động, cố gắng đứng lên, Mộ Dịch Thần thấy vậy lại nhấc chân một cái, đá vào khớp chân anh ta.
"A - -" Cao Nam không để ý đến phong độ, đau khổ kêu rên một tiếng, ôm đầu gối ngã trên mặt đất.
Mộ Dịch Thần lại lạnh lùng tiến lên một bước, giơ chân lên, nặng nề mà nghiền lên đầu gối anh ta, khiến Cao Nam đau đến mức mồ hôi tuôn như mưa.
"Nhất định phải chịu chút khổ cực mới chịu ngoan ngoãn nghe lời sao?"
Hữu Hữu bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh anh ta, ngồi xuống, hai tay nặng nề vỗ vỗ gương mặt anh ta, khó hiểu nhíu mày: "Tôi nhẹ nhàng với chú nên chú mới không thèm để vào mắt phải không!”
"Mày... Rốt cuộc là mày muốn làm gì?"
Cao Nam nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Chú nhục nhã mẹ tôi, chẳng lẽ tôi không thể nhục nhã chú?"
Hữu Hữu cười lạnh, quan sát từ trên xuống dưới người anh ta một lượt, đôi mắt híp lại như hai vầng trăng khuyết: "Chúng ta chơi trò chơi, có được không?"
Cậu nhóc cười vô cùng tao nhã, nhưng mà trong mắt lại quá mức âm trầm, căn bản không phải ánh mắt mà một đứa bé nên có.
Cao Nam run sợ, trong lòng anh ta không khỏi tự giễu, anh ta lớn như vậy, mà lại bị ánh mắt của một đứa bé dọa sợ đến nổi da gà.
Lại nghe Hữu Hữu phiêu phiêu hỏi: "Chú có biết không, người nói dối sẽ phải nuốt một nghìn cây kim?"
"... Cái gì?"
"Trước kia tôi vẫn muốn xem, một người phải nuốt một nghìn cây kim thì sẽ có phản ứng gì, chắc là rất thú vị nhỉ? Chú có muốn thử một chút hay không?"
Cao Nam sợ hãi lui về phía sau, bỗng nhiên cảm thấy đứa bé trước mặt thật sự rất đáng sợ!
Đứa nhỏ này, không phải định cho anh ta nuốt một nghìn cây kim chứ?