Cậu nhóc nhịn không được, lấy hết dũng khí, lôi kéo ống tay áo Cố Cảnh Liên, cẩn thận thăm dò: "Chú..."
Cố Cảnh Liên mở mắt, liếc xéo: "Hử?"
"Cháu đói bụng rồi!" Sở Tiểu Bảo nói như vậy, ý là - "Chú có thể đưa cháu đi ăn không?"
Cố Cảnh Liên "không hiểu phong tình", hỏi lại: "Thì sao?"
"Có đồ ăn không ạ?"
"Không."
Sở Tiểu Bảo chưa từ bỏ ý định, lại tăng thêm can đảm hỏi: "Cháu thật sự rất đói, cả ngày chưa ăn gì rồi."
"Rồi sao?"
"Chú, chú có thể đưa cháu đi ăn không?"
Cố Cảnh Liên lạnh lùng: "Tôi cảnh cáo cháu..."
"Ục ục - - "
"Sự kiên nhẫn của tôi..."
"Ục ục- - "
"Là có hạn, lập tức..."
"Ục ục- - "
"Đưa cháu đến đồn cảnh sát xong..."
"Ục ục - -""
Cố Cảnh Liên mới nói được nửa câu đã bị tiếng réo trong bụng Sở Tiểu Bảo cắt ngang, lại thấy ánh mắt đáng thương của cậu nhóc đang nhìn anh ta chằm chằm, giống như muốn nói lại thôi.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn cậu nhóc một lúc lâu.
...
Tiệm KFC mở cửa suốt 24 giờ.
Mới hai rưỡi sáng.
Bên trong vắng vẻ.
Người phục vụ đang lau sàn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn, nghe ra có không ít người đến, người phục vụ ngẩng đầu lên, lại bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.
Chỉ thấy ngoài cửa, một người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác đen, hai tay đút túi quần đẩy cửa đi đến, bên người còn một đứa bé đang ôm bụng, nhắm mắt chạy theo, mà phía sau còn có hai vệ sĩ, mỗi người đều dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn xung quanh, hơi thở làm cho người ta sợ hãi.
"..." Người phục vụ bị doạ không nhẹ.
Đây là chuyện gì?
Xã hội đen sao?!
Nhưng mà từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy xã hội đen lại đến cửa hàng KFC.
Hai nhân viên thu ngân trước cửa cũng bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, nhìn đám người đang đi tới, khí thế kinh người khiến người ta lạnh run.
Cố Cảnh Liên đi đến trước quầy, mặt không chút thay đổi, Sở Tiểu Bảo đứng bên cạnh kiễng chân lên, hai tay úp sấp ở trên mặt bàn, ánh mắt sáng lên, hệt như con chuột nằm trong hũ gạo.
"Xin... Xin... Xin chào ngài..." Nhân viên thu ngân run lên, gian nan thốt lên một câu.
Ánh mắt Cố Cảnh Liên lạnh như băng quét qua, từ trên cao nhìn xuống.
Nhân viên thu ngân sợ tới mức chân nhũn ra.
Cố Cảnh Liên chưa bao giờ tới những nơi như vậy, chẳng qua, trên đường thấy còn tiệm ăn nhanh vẫn đang mở cửa nên ghé vào.
Người đàn ông này thật kinh người, khí chất thật khiến người ta không rét mà run.
Sở Tiểu Bảo không chú ý tới không khí quỷ dị, tò mò ngẩng đầu nhìn thực đơn, nhưng không nhìn ra được mấy chữ, tò mò hỏi: "Chị gái xinh đẹp, ở đây có bánh bao không?"
"Không có..."
"Vậy mì?"
"Không có..."
"Cơm rang? Cơm rang trứng?"
"Không có..."
Cố Cảnh Liên không kiên nhẫn hỏi: "Vậy trong này có cái gì?"
Nhân viên thu ngân sợ tới mức há hốc miệng, đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng.
Tha cho cô ta không từng trải việc đời - - trên đời này vậy mà còn có người chưa từng đến KFC.