"Ai đó!"
Sau lưng, bỗng nhiên truyền tới tiếng quát lạnh của một người đàn ông.
Sở Hà dừng chân, bóng hơi cứng lại, nhanh chóng xoay người.
Một người đàn ông đứng sau lưng cô ấy, đầy bụng hoài nghi quan sát bóng lưng của cô, cảm thấy được người phụ nữ này có vẻ quá xa lạ.
Phụ nữ trong nhà họ Cố không nhiều lắm, vốn dĩ không có nhiều phụ nữ đi trên con đường này, người có thể tiến vào nhà chính của nhà họ Cố, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bởi vậy, đột nhiên có một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trong nhà họ Cố, đương nhiên rất dễ gây chú ý.
Sở Hà nghiêng người liếc anh ta một cái, lập tức nói, "Có chuyện gì sao?"
"Cô tên là gì!?"
Người nọ lại nói, "Sao tôi chưa từng thấy cô trong nhà?"
"Anh chưa gặp tôi cũng phải! Bởi vì, tôi vẫn luôn đi cùng lão gia, anh không biết tôi, là chuyện vô cùng bình thường!"
"Là thật sao?" Người nọ vẫn tràn đầy hoài nghi.
Thời gian trước, Cố Cảnh Liên có thái độ nhạt nhẽo với phụ nữ, đại khái là mấy tháng qua, trong nhà họ Cố có quá nhiều chuyện cần quan tâm, anh ta căn bản khó có thể phân tâm, cũng không thể phân tâm.
Chẳng lẽ, là người trong nhà chính?
Không có khả năng.
Phàm là người trong nhà, mặc dù anh ta không quen hết, hẳn là nên gặp qua!
Nhưng anh ta chưa bao giờ gặp người phụ nữ này.
Sở Hà thấy tính cảnh giác của anh ta cực cao, vì thế bất đắc dĩ thở dài nói, "Anh hoài nghi tôi cũng không sao, nhưng có vài thứ, anh giao cho anh ấy thay tôi, được không?"
"Thứ gì?"
Sở Hà cảnh giác nhìn xung quanh, lập tức thở phào nói, "Anh qua lấy đi? Thứ này, dễ vỡ."
Người kia tò mò, cũng không biết tới cùng là gì nữa.
Cũng không phải không hoài nghi, người này có giở trò gì hay không, nhưng mà nghĩ lạii nơi này là nhà họ Cố, ai có bản lĩnh lớn như vậy, dám gây sự trên địa bàn nhà họ Cố?
Theo suy nghĩ như vậy, người đàn ông đến gần cô ấy.
Sở Hà đưa bàn tay vào túi tiền, ngay lúc người đàn ông đưa cổ qua thăm dò đánh giá, Sở Hà lập tức rút một cây chủy thủ ra từ trong túi áo, mạnh mẽ xoay đầu, nhắm đầu bén nhọn ngay ngực anh ta, hung hăng đâm vào ngực của anh ta.
"Phốc" một tiếng, máu tươi tràn ra.
Người đàn ông há to miệng theo bản năng, muốn hét lên, nhưng Sở Hà lại nhanh hơn một bước, che kín miệng của anh ta, hung hăng vặn cổ anh ta trật khớp.
Đầu người đàn ông lệch qua, nhất thời thở không nổi ngất đi.
Nhưng mà, chút thương tổn, một chốc, sẽ không tỉnh lại.
Mãi đến lúc có người phát hiện anh ta, cũng sẽ không bởi vì mất máu quá nhiều mà chết đi.
Sở Hà tự hạn chế thời gian cho mình, cô ấy ném người đàn ông này vào trong góc, khi nào đó, anh ta bị người phát hiện, gây ra động tĩnh, nếu cô ấy còn chưa tìm thấy người, thì không ở lại, mà thừa dịp loạn rời khỏi.
Sở Hà tiếp tục mò mẫn, lẻn vào chỗ Cố Cảnh Liên.
Là căn nhà trung tâm, không chỗ nào không thể hiện phong cách của Cố Cảnh Liên.
Thiết kế nhà cửa, vừa nhìn, vô cùng trong trẻo lạnh lùng, giống như cảm giác Cố Cảnh Liên cho người khác, u ám lạnh lùng, mà lại ngạo mạn kì lạ.
Một hồ nước, tôn lên ánh trăng, cô độc hiu quạnh.
Trúc xanh, tùng xanh, đây đều là loài cây anh ta yêu thích, nhiều như vậy năm, chưa từng thay đổi.
Đến bậc thang, Sở Hà đi lên, vào trong nhà, lờ mờ tìm phương hướng, chậm rãi tìm đến chỗ Cố Cảnh Liên ngủ.
Cô ấy hoài nghi, Sở Tiểu Bảo đã bị sắp xếp trong chỗ ngủ của anh ta.
Cô ấy nhìn thoáng qua đồng hồ.
Lúc này, người đàn ông, hẳn là còn trong phòng làm việc.