Lúc Sở Hà tỉnh lại, thì thấy quanh người vô cùng lạnh lẽo.
Cô ấy mở to mắt, ngắm nhìn bốn phía, không ngờ mình đang ở trong tại một cái hầm lạnh lẽo và ẩm ướt.
Hầm?!
Nói là hầm, chuẩn xác mà nói, đây là nhà giam dưới đất của nhà họ Cố, là chỗ chuyên dùng để giam giữ những kẻ phản bội nhà họ Cố.
Trong nhà tù ngầm này đặt rất nhiều hình cụ.
Lúc Sở Hà mới vào nhà họ Cố, thì đã từng thấy hình cụ nhà họ Cố phát huy tác dụng ra sao.
Cô ấy không biết những khổ hình thời Mãn Thanh, tàn nhẫn bao nhiêu.
Cô ấy tận mắt nhìn thấy, những hình cụ cổ xưa của nhà họ Cố, đủ để ép một người miệng vô cùng kín, quỷ khóc sói gào khai hết mọi chuyện ở chỗ này.
Sở Hà theo bản năng muốn đứng lên, nhưng mà mới vừa đứng dậy, mắt cá chân bị một sức mạnh kéo trở về, cô ấy bất ngờ không phòng ngự, người nghiêng tới trước, ngã quỵ trên đất.
Cô ấy quay đầu lại nhìn, lúc này mới giật mình, tứ chi của cô ấy hoàn toàn bị xích sắt gắt gao còng lại!
Hai cổ tay của cô ấy, bị xích treo lên cao treo.
Mà hai mắt cá chân của cô ấy, cũng bị xích sắt gắt gao cuốn lấy.
Đáng chết!
Sở Hà gắt gao cắn môi, chăm chú nhìn vết bầm tím so xích sắt đè vào tay, bắp thịt trên mặt căng thẳng.
"Tôi đã từng nói, nhà họ Cố cũng không phải chỗ cô muốn tới thì tới, còn muốn đi thì đi."
Cách đó không xa, giọng nói ác liệt của Cố Cảnh Liên truyền đến.
Sở Hà ngẩng đầu, ánh mắt đỏ lên trừng theo tiếng.
Chỉ thấy anh ta dùng tư thái tao nhã ngồi ngay ngắn trên ghế, hai chân tao nhã vắt lên nhau, một tay không chút để ý xoay nhẫn ngọc trên tay, dáng vẻ thanh thản, có vẻ phù hợp đến kì lạ với căn hầm u ám này.
Sở Hà chưa từng e ngại quá bất kì ai.
Chỉ riêng Cố Cảnh Liên.
Trên người anh ta, có một khí thế khiến người ta sợ hãi.
Mặc dù anh ta không làm gì, không nói gì, chỉ ngồi ở chỗ kia, nhưng toàn thân lại hiện ra khí chất khiến người ta nổi gai ốc, nhất là đuôi mắt phượng của anh không lưu tâm chớp lóe ý lạnh ngang dọc, đúng là khiến người kinh hồn bạt vía.
Muốn dùng một loài động vật để hình dung Cố Cảnh Liên thì - -
Nhất định là sinh vật máu lạnh như rắn.
Chỉ cần ánh mắt anh ta, đừng trên người bất kì ai, thì người đó sẽ có cảm giác giống như có một con rắn đang trên đầu vai của mình, một đôi mắt rắn mở to, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào mình, thân rắn quấn càng ngày càng chặt, đủ để khiến người ta có ảo giác hít thở không được.
Giờ phút này, ánh mắt Cố Cảnh Liên rơi vào trên người cô ấy, hơi thở của Sở Hà dần dần dồn dập, khó có thể ổn định.
"Anh muốn thế nào?" Sở Hà nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Cô một thân một mình, lại dám xông vào nhà họ Cố." Bỗng dưng Cố Cảnh Liên lạnh lùng cong môi, chậm rãi hỏi lại, "Tôi muốn hỏi cô, cô muốn gì!"
"Mục đích của tôi rất rõ ràng!"
Sở Hà cũng không che che lấp lấp, đơn giản đàm phán với anh ta, gằn từng chữ nói, "Tôi tới, là muốn mang Tiểu Bảo đi!"
"Tiểu Bảo là con tôi." Cố Cảnh Liên nhàn nhạt nói ra một chuyện thực.
Sở Hà giật mình, lập tức lạnh lùng cười, "Đó là con tôi, trong người cậu bé chảy dòng máu của tôi!"
"Giống như vậy, trong người cậu bé cũng chảy máu của tôi!"
Cố Cảnh Liên nói xong, mày nhíu lại, giống như là hơi rối rắm, "Hình như chúng ta đang tranh chấp quyền nuôi dưỡng?"
"..."
"Nghe này, tôi có thể thả cô đi, nhưng có một điều kiện."
Sở Hà nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Điều kiện gì?"