Mạnh Tinh Tuyết cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng Tống Ân Nhã, gằn từng chữ nói, “Tống Ân Nhã, cô mới đúng là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của tôi và Mộ Yến Thừa!”
“Cô nói cái gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng thốt lên, “Ban đầu, là tôi và Yến Thừa ở cùng một chỗ, cô thì sao? Đúng vậy! Tôi thừa nhận, cô muốn kết hôn với anh ấy, nhưng đừng tưởng rằng, tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì!”
Vẻ mặt Tống Ân Nhã có chút chột dạ, vẻ mặt trắng bệch nói, “Cô đừng nói linh tinh! Cô nói ai là kẻ thứ ba?”
“Cô!”
Trong mắt Mạnh Tinh Tuyết trong veo mà lạnh lùng, trong lòng yên lặng nói, so kỹ thuật diễn sao?
Tống Ân Nhã, cô tính kế tôi, từng bước ép sát, dùng thủ đoạn hại tôi, thậm chí còn uy hiếp đứa bé trong bụng tôi, cô tâm ngoan thủ lạt, nhưng hôm nay tôi, sẽ không sợ hãi mà lùi bước!
Nghĩ đến đây, Mạnh Tinh Tuyết cười trong veo mà lạnh lùng, thẳng lưng, làm cho người ta cảm thấy, không để cho bất luận kẻ nào xâm phạm và khinh nhờn.
Cô ấy nhìn xung quanh, lập tức mở miệng nói, “Cho dù mọi người muốn làm người chính nghĩa, cũng cần phải biết rõ chân tướng sự việc, rồi hẵng đi chỉ trích người khác! Lời nói của cô ta, mọi người thật sự tin tưởng sao? Mọi người biết đứa bé trong bụng cô ta có như thế nào không?”
Không đợi Tống Ân Nhã cướp trả lời, Mạnh Tinh Tuyết lại nói, “Đúng vậy, tôi thừa nhận, bây giờ Yến Thừa là vị hôn phu của cô, nhưng Yến Thừa vốn thuộc về tôi! Người anh ấy yêu là tôi, mà đứa bé trong bụng tôi, cùng đứa bé trong bụng cô khác nhau! Đứa bé trong bụng tôi, là Yến Thừa cho tôi! Mà đứa bé trong bụng cô, là cô trộm được!”
“Cái gì?”
Mọi người nghe vậy, ngạc nhiên không thôi!
Đứa bé trong bụng, còn có thể trộm được sao?
“Lời này là có ý gì?”
“Đứa nhỏ còn có thể trộm được sao? Không hiểu lắm!”
Tống Ân Nhã nghe xong, lập tức hiểu rõ cô ấy muốn nói gì, tức giận đến toàn thân phát run, “Câm miệng!”
“Sao thế? Cô Tống, cô đang chột dạ sao? Không phải cô muốn tất cả mọi người phân xử cho cô sao? Không bằng như vậy, cô nói một chút đứa bé trong bụng cô rốt cuộc là có được như nào? Để cho mọi người phân xử, rốt cuộc là ai đúng ai sai?”
Tống Ân Nhã tức giận nói, “Cô câm miệng cho tôi!”
Mạnh Tinh Tuyết cười, lại không thèm để cảnh cáo của cô ta ở trong mắt, cô ấy xoay người, nói với mọi người, “Mọi người không biết sao? Người phụ nữ đứng trước mặt mọi người, là con gái của thị trưởng, Tống Ân Nhã!”
“Tống Ân Nhã sao?”
“A! Tôi đọc ở trên báo, thị trưởng Tống Chính Quốc của chúng ta có ba đứa con, con gái thứ hai tên là Tống Ân Nhã, nghe nói xuất thân nhà giàu có, nhưng bằng cấp rất cao, diện mạo lại cực kỳ xuất chúng!”
“Hóa ra là con gái của thị trưởng!”
Mạnh Tinh Tuyết lại nói, “Đứa bé trong bụng của cô ta, là thông qua thụ tinh nhân tạo mà tạo thành! Còn lấy t*ng trùng từ đâu ra sao? Là cô ta trộm t*ng trùng từ trong kho!”
Vừa dứt lời, mọi người lại ầm ĩ lên.
“Trộm sao?”
“Làm sao có thể?”
Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng thốt lên, “Đúng là làm người ta khó mà tin được, xuất thân danh môn, là con gái của thị trưởng, có đủ tài hoa xinh đẹp, lại làm ra loại chuyện bẩn thỉu như vậy!”
Tống Ân Nhã giống như người điên lao về phía cô ấy kêu gào, “Khốn nạn, tôi bảo cô câm miệng, cô không nghe thấy sao?”
Nói xong, cô ta liền xông đến phía sau Mạnh Tinh Tuyết, đưa tay muốn kéo tóc cô ấy.
Mạnh Tinh Tuyết lùi ra sau một bước, một lòng che chở bụng, nâng tay hất tay cô ta đang duỗi tới.
Cục diện lúc này trở nên hỗn loạn.