Mộ Yến Thừa mạnh mẽ đẩy cô ta ra, bàn tay run rẩy nắm chặt quả đấm, bỗng dưng anh ta khẽ cười, nói: "Cô sao? Tống Ân Nhã cô không phải vẫn luôn tự xưng mình là con nhà quyền quý có gia giáo? Vì yêu mà bị coi thường, không tiếc dùng đứa bé để trói buộc người ta! Còn nghĩ đến cách thụ tinh trong ống nghiệm, thật bỉ ổi, không từ thủ đoạn để có thể mang thai con anh ta! Kết quả thì sao?Cô dùng một tấm chân tình, nhưng Mộ Nhã Triết căn bản chẳng thèm ngó tới. Cô nói Vân Thi Thi ti tiện như thế nào, nhưng một cọng tóc người ta cô cũng không bằng! Ở trong mắt cô, Vân Thi Thi ti tiện, thấp kém như bùn, nhưng trong mắt anh ta, cô ấy lại là bảo vật. Còn cô? Có làm gì đi chăng nữa cũng không đổi được một cái liếc mắt của anh ta."
"Mộ Yến Thừa!" Ánh mắt Tống Ân Nhã đầy thê lương: "Không cần nói nữa!"
"Như thế nào, chọc đúng nỗi đau của cô!? Tống Ân Nhã, chấp nhận sự thật đi!? Cô chỉ là một người đàn bà dâm đãng rẻ tiền, ai cũng khinh thường cô. Cô luôn cảm thấy mình có bao nhiêu ưu việt nhưng trên thực tế, trong mắt nhiều người từ đầu đến cuối cô cũng chỉ là một trò hề!"
Mộ Yến Thừa thật sự rất miệng độc.
So với Mộ Nhã Triết tao nhã lời nói ác độc, lời độc ác anh ta nói ra không chút đắn đo.
Tống Ân Nhã bị chửi đến thương tích đầy mình!
Cô ta nhịn xuống nước mắt, trong cổ họng như có thứ gì bị nghẹn lại, nuốt không trôi, lửa giận tích tụ tại lồng ngực không có chỗ phát tiết.
Mộ Yến Thừa cũng chẳng buồn phí võ mồm với cô ta, việc anh ta phải cưới cô ta cũng chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.
Xe chạy đến cửa khách sạn, cửa xe mở ra, Mộ Yến Thừa đi thẳng xuống xe, đứng ở cửa xe cũng không có ý định đỡ cô ta xuống!
Tống Ân Nhã tự xách váy xuống xe, vừa xuống xe, vô số phóng viên giơ cameras nhanh tay chụp ảnh bọn họ, bên tai là những lời nói không chút dễ nghe.
"Cậu cả nhà họ Mộ hình như không để người vợ này trong lòng hay sao đó?!"
"Cậu xem ánh mắt anh ta thật lạnh lùng, thật giống như không vừa lòng với cô dâu! Tình cảm đôi vợ chồng mới cưới này có vẻ không được hòa thuận lắm."
"Hai người này làm đám cưới hẳn không phải vì tình cảm đi? Cô dâu cũng không cười, xem ra cũng không tình nguyện."
"Không tình nguyện? Tống Ân Nhã có gì mà không tình nguyện!? Nhà họ Mộ tuy là quý tộc sa sút nhưng dầu gì cũng là gia đình quyền quý đứng đầu, là thế gia trăm năm, nhà họ Tống xem như là trèo cao nhà họ Mộ đi?! Tống Ân Nhã này gả vào nhà giàu, hẳn phải cười toe toét mới đúng!"
"Phỏng chừng là bị Mộ Yến Thừa lạnh nhạt, lúc này mới có chút rầu rĩ không vui?!"
"Chậc chậc! Thực dọa người! Tôi thấy có khi là nhà họ Tống muốn nịnh bợ nhà họ Mộ nên mới bám vào cọc hôn sự này!”
Tống Ân Nhã nghe những lời nói nhảm này lại càng thêm tâm phiền ý loạn, sắc mặt tối sầm lại.
"Tổng giám đốc Mộ, ít nhiều cũng có truyền thông ở đây, hay là ngài lại đỡ cô dâu một chút đi!?”
Mộ Yến Thừa lạnh lùng nói, "Cô ta có chân, còn không tự đi được à?"
"Áo cưới cô dâu rất dài cộng thêm đi giày cao gót, rất bất tiện."
Lúc này Mộ Yến Thừa mới đi qua, đứng ở bên người cô ta, mặt không chút thay đổi vươn tay.
Tống Ân Nhã vươn tay, khoác tay anh ta, cơ thể cứng nhắc.
Hôn lễ được tổ chức theo kiểu phương tây, cả khách sạn được trang trí theo kiểu giáo đường, trước khi nghi thức diễn ra, cô dâu chú rể phải đứng ở cửa đón khách.
Mộ Lâm Phong ở trong hội trường, nhìn thấy Mộ yến Thừa cùng Tống Ân Nhã đến, thấy vẻ mặt chán ghét của bọn họ, sắc mặt ông ta không khỏi trầm xuống.
Ông ta tức giận đến gõ gõ gậy chống, chất vấn nói: "Khách mời cũng sắp đến rồi, hai người định dùng vẻ mặt này để đón khách quý sao?"