TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3077: Đại Kết Cục (48)

Sau này, nói là chăm sóc Vân Thi Thi ở cữ, nhưng cái linh hồn nhỏ bé này của anh, hoàn toàn bị Nguyệt Dao cướp đi mất rồi, cũng không nghĩ anh lại kiên trì như vậy, cả ngày Nguyệt Dao dài Nguyệt Dao ngắn, bên tập đoàn Cự Phong gọi tới nhiều lần muốn anh trở về công ty, anh cũng không quan tâm, cả ngày ôm Nguyệt Dao, cô bé ngủ anh cũng không chịu buông tay, anh nhiều lần còn thù hận nói với Mộ Nhã Triết: "Ừm! Anh xem, Nguyệt Dao cũng giống em! Đôi mắt này, trưởng thành nhất định càng giống em hơn!"

Lúc này, Mộ Nhã Triết nghe được có chút không tự nhiên, quả thực Cung Kiệt nói không có sai, Nguyệt Dao có đôi mắt giống cậu ta.

Mộ Nhã Triết cũng không biết, Cung Kiệt lại thích trẻ con như thế, bất cứ lúc nào anh muốn ôm lấy Nguyệt Dao, Cung Kiệt lại nhanh chóng lần đi.

Có người đàn ông nào đó hậm hực nói: "Con gái anh không phải món đồ chơi! Cậu mỗi ngày đều ôm vào trong ngực mình làm gì?"

"Bởi vì em yêu Nguyệt Dao!" Cung Kiệt nói.

"Nếu thích thì tự mình sinh một đứa không phải tốt hơn sao?" Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng.

Hữu Hữu nói: "Đúng vậy nha, người phụ nữ nào sinh con cho cậu nhất định từ nơi này phái đến tận Pa-ri Pháp!"

Cung Kiệt nói: "Mặc kệ là ai sinh, cũng không thể nào sánh bằng Nguyệt Dao nhà em!"

Lời này, cũng lập tức làm cho hai cha con Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu có chút thoải mái, lại có chút hưởng thụ!

Người này, cũng thật biết nói chuyện!

Lời này cũng Cung Kiệt cũng không sai, vốn chỉ muốn tới đây, thăm Thi Thi một chút, kết quả, lại nhìn thấy đứa cháu gái này, thực sự khiến người ta vô cùng yêu thích, không nhịn được muốn ôm thử một chút, rồi dần dần không muốn buông tay nữa!

Đến hai tháng rồi, cô bé đã bắt đầu biết nhận thức, Cung Kiệt ôm hăng say, Nguyệt Dao nhận được anh, nếu như lúc cô bé khóc, Cung Kiệt chỉ cần chạy tới dỗ, cô bé liền nở nụ cười, âm thanh trong trẻo vô cùng dễ nghe.

Nguyệt Dao nhận thức rất kén chọn, ngoại trừ Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, những người khác muốn ôm cô bé, cô bé còn chưa tình nguyện đâu!

Hoa Cẩm thời gian bế cô bé không nhiều, bởi vì ngoài Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, nào có ai được động vào Nguyệt Dao? Đợi đến lúc hai người họ ôm mệt, anh mới có chút cơ hội!

Kết quả là, hai người đàn ông tinh lực hung hãn này, dù có làm việc cũng chừa một tay ra để ôm cô bé, chẳng lúc nào rời!

Vậy nên, Hoa Cẩm hiếm lắm mới có cơ hội ôm Nguyệt Dao, lần thay đổi người này, Nguyệt Dao lại không quen hơi người lạ, khóc to, vì vậy Cung Kiệt lại mượn cớ, chiếm lấy cô bé, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành, cô bé lại lập tức cười tươi!

Lúc cô bé cười lên, con mắt vì khóc mà phiếm hồng, lóng lánh, cười rộ lên, trong mắt như cất giấu hàng ngàn viên pha lê, dù có là người tâm địa sắt đá, nhìn thấy nụ cười này của cô bé cũng phải mềm lòng!

Cô rất thích mút ngón tay, cũng không biết ở đó có món gì ngon, lúc cô cười lại, liền lập tức cho ngón tay út vào trong miệng, cười đến chảy cả nước bọt ra.

Cung Kiệt đã nói, cô bé nhất định là bị dung mạo mỹ miều của anh làm cho nhỏ dãi rồi!

Hữu Hữu mắng anh là đồ không biết xấu hổ, Cung Kiệt cũng không thèm để ý, cảm thấy Hữu Hữu mắng anh, chính là vì cậu đang ghen tỵ!

Có thể nói trẻ con nhà này, luận về dung mạo đều là hạng nhất, nói đến gen dòng họ, đứa bé sinh ra cũng là rồng trong loài người!

Vân Thi Thi càng nhìn con gái mình, lại càng thỏa mãn, Nguyệt Dao ngược lại càng khóc dữ dội!

Đọc truyện chữ Full