Mặt trời ngả về tây.
Sau khi xuất viện một tuần, Vân Thi Thi ôm Nguyệt Dao, ngồi dưới ánh chiều tàn, lười biếng ngắm hoàng hôn.
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần đứng một bên, vây quanh người em gái, Hữu Hữu phụ trách kể truyện cổ tích, mà Tiểu Dịch Thần thì ở một bên giả mặt quỷ.
Trong lòng cô cười trộm, Hữu Hữu này, cũng không biết Nguyệt Dao có nghe hiểu những gì cậu đang nói hay không, chỉ thấy cô bé mở mắt thật lớn, ánh mắt hiếu kỳ nhìn cái miệng Hữu Hữu mấy máy, thỉnh thoảng cười lên vài tiếng ròn rã, nghe vô cùng êm tai.
"Mẹ! Em vừa cười kìa! Có phải em hiểu những gì con nói đúng không?" Hữu Hữu có chút kích động.
Tiểu Dịch Thần lại nói: "Em ấy còn nhỏ như vậy, sao có thể nghe hiểu được chứ? Em ấy nhất định là thấy dung mạo em chơi rất khá, vậy nên mới cười!"
Hữu Hữu tức giận, nắm tay muốn đánh cậu: "Cái gì mà dung mạo em chơi rất khá, Mộ Dịch Thần, anh nói rõ ràng cho em!"
Tiểu Dịch Thần làm mặt quỷ với cậu, rồi xoay người chạy, Hữu Hữu bỏ sách vở lại chạy đuổi theo, trong sân vườn lớn, hai cậu vừa la hét cười đùa.
Vân Thi Thi nhìn thấy cảnh này, liền khẽ hé môi cười, trong lòng hạnh phúc!
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng động.
Tiểu Dịch Thần hưng phấn nói: "Nhất định là cha đã trở về!"
Nói, hai cậu nhóc liền chạy ra ngoài nghênh đón, Vân Thi Thi nhớ lại, lúc buổi sáng, Mộ Nhã Triết hà hơi vào tai cô thì thầm: "Hôm nay, anh đi... chuẩn bị... hôn lễ!"
Cô lúc đó còn đang buồn ngủ, mơ hồ nghe được vài từ chính, rồi lại ngủ mất.
Bây giờ nhớ lại, anh chắc chắn là muốn chuẩn bị tỉ mỉ hôn lễ của hai người rồi!
Vân Thi Thi ôm Nguyệt Dao đi tới, lại thấy ngoài cửa, đứng bên cạnh xe là Mộ Nhã Triết cùng Cung Kiệt, còn có Hoa Cẩm và mấy người đàn ông xa lạ khác, tinh thần thoải mái nói chuyện với nhau về việc gì đó.
Vâng là Cung Kiệt thấy cô trước, liền dơ tay lên: "Chị!"
Mộ Nhã Triết theo tiếng kêu nhìn lại, đã thấy dưới ánh trời hoàng hôn, Vân Thi Thi ôm Nguyệt Dao, chậm rãi đi tới chỗ anh, khí trời chuyển lạnh cô khoác một cái áo len mỏng, khuôn mặt điềm rĩnh, mái tóc có chút rối bời để xõa lên vai, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lại thổi bay chéo quần cô, tĩnh lặng nhưng lại mê người.
Vân Thi Thi cười nhợt nhạt: "Chồng!"
Người đàn ông chạy tới chỗ cô, một người tuấn mỹ như vậy, vô luận có đứng trong thời gian nào, cũng đều là hình ảnh tuyệt mỹ!
Ánh mặt trời lúc chiều tà rơi vào trên người anh, hình ảnh bóng anh đổ xuống đường, ấm áp lại uy nghiêm giống như một vị thần!
Mộ Nhã Triết đến gần, thuật thế ôm lấy Nguyệt Dao trong ngực cô, ôm vào ngực mình, lúc này, Nguyệt Dao đã đang ngủ say, nhắm mắt lại giống như một thiên sứ nhỏ.
Anh nhìn như vậy, nhẹ nhàng, chu đáo, cô dựa sát bên cạnh anh, hình ảnh bình yên này, liền khiến cho nhiếp ảnh gia đứng một bên phải kinh ngạc.
Ông lập tức giơ camera lên, chụp lấy một tấm, lưu vào máy.
"Ánh nắng chiều thật đẹp!"
Nhiếp ảnh ra vừa nhìn lại tấm ảnh trong máy, mỉm cười đề nghị: "Bằng không, sẵn đây cùng nhau chụp một tấm ảnh gia đình đi!"
Hữu Hữu nghe xong, vô tay, cảm thấy đề nghị này không tồi: "Được được! Ảnh gia đình! Cha, chúng ta chụp ảnh gia đình nha!"
Mộ Nhã Triết nhìn Vân Thi Thi một cái, gật đầu.
Dưới bóng cây, ánh nắng chiều loang lổ.
Vân Thi Thi cùng Mộ Nhã Triết đứng ở giữa, trong lòng ôm Nguyệt Dao, một bên là Hoa Cẩm và Cung Kiệt, lần lượt ôm Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu. nhìn vào ống kính, vẻ mặt tươi cười.
"1."
"2."
"3. Chụp nào..."
Nhiếp ảnh gia hỏi một câu: "Cô dâu tương lai của chúng ta có đẹp hay không?"
Mọi người cùng kêu lên: "Đẹp!"
Vân Thi Thi bị kẹp ở giữa, không khỏi mắc cỡ mặt đỏ bừng, nhìn ống kính xấu hổ bật cười.
Đương lúc chụp ảnh, mọi người đều nhìn vào ống kính, Vân Thi Thi quay sang xem Mộ Nhã Triết, lại thấy anh không có nhìn camera, không khỏi nghi vấn: "Anh không nhìn sao?"
"Không cần!"
Mộ Nhã Triết ôm bả vai cô, cúi đầu: "Anh chỉ muốn nhìn em nhiều hơn một chút!"
Vân Thi Thi nhìn anh, khóe miệng nở một nụ cười xán lạn, để lộ hai lúm đồng tiền.
Bởi vì... cô biết, hạnh phúc của mình, còn chưa có dừng lại!
----Chính văn hoàn---