"Em không nói tên cho anh, vậy anh sao tìm em được?" Tô Kỳ khó hiểu.
Học sinh nữ kia mở to hai mắt nhìn, dĩ nhiên là bị lời của anh ta dọa cho sợ.
"Tô Kỳ, anh nói cái gì?"
Tôi nhíu mày, không muốn vướng víu nhiều tới bọn họ: "Tôi đi!"
"Không được!"
Tô Kỳ vòng lên trước người tôi, chấp nhất: "Em không nói tên cho anh biết, thì không được đi!"
"Anh..."
Tôi trong cơn tức giận nói, "Tôi đã có bạn trai!"
"Em có bạn trai?"
Tô Kỳ có chút ngoài ý muốn, giọng không có ý tốt: "Em gạt anh!"
"Doãn Đông Vũ!"
Tôi với với anh ta: "Anh ấy là bạn trai tôi, hài lòng chưa?"
"Đông Vũ?" Vẻ mặt học sinh nữ kia càng thêm khó coi: "Làm sao có thể? Đông Vũ là tiểu đội trưởng của chúng tôi, là một học sinh giỏi, chưa từng nghe cậu ấy nói tới bạn gái!"
"Học sinh giỏi thì không thể yêu đương sao? Hơn nữa, bạn là ai, tại sao tôi phải nói với bạn?"
Học sinh nữ kia bị cách nói ba chạo của tôi làm cho á khẩu, sắc mặt liền khó coi.
"Con mọt sách đó, làm sao có bạn gái được chứ? Hơn nữa, cậu ta nổi danh là không gần phụ nữ!"
"Không nói với anh, tôi phải về nhà với Đông Vũ rồi!"
Tôi không muốn phí lời với anh ta, chạy ra khỏi cửa, anh ta không buông tha muốn đuổi theo, trong lúc rằng co, tôi liền nghe thấy âm thanh của Đông Vũ.
"Hạ Thuần?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, quay đầu lại, liền thấy anh đứng ở hành lang, đeo cặp sách, người đứng thẳng tắp, giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, tôi liền chạy tới phía anh.
" Đông Vũ!"
Tôi nhào tơi trước mặt anh, ôm lấy.
Phía sau, truyền đến tiếng hít sâu của hai người, không cần nghĩ, Tô Kỳ và học sinh nữ kia sẽ có vẻ mặt kinh ngạc tới mức nào.
Tôi kéo ống tay Đông Vũ, hạ giọng nói: "Nói anh là bạn trai của em!"
Vẻ mặt Đông Vũ mờ mịt nhìn tôi, lại nhìn hai người đằng sau một chút.
"Làm sao vậy?"
Tôi khoác cánh tay anh: "Em nói anh là bạn trai em, bọn họ không tin!"
Vẻ mặt Đông Vũ đen xì, hạ giọng nói với tôi: "Hạ Thuần, đừng làm loạn!"
"Em không làm loạn!"
Tôi vô cùng muốn tránh xa tên Tô Kỳ này, dắt ống tay Đông Vũ nói: "Đi, chúng ta về nhà!"
Nói xong, tôi liền khoác vai anh đi tới phía cổng trường.
Về đến nhà, Đông Vũ kéo tôi vào phòng, đóng cửa lại, nghiêm túc hỏi tôi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở chung với tên Tô Kỳ đó?"
Tôi có chút uất ức hỏi: "Anh... sao anh lại nghiêm túc như vậy?"
Đông Vũ rất ít khi dùng sắc mặt này nói với tôi.
Anh cũng ý thức được tâm tình mình hơi kích động, liền bình tĩnh lại nói: "Về sau, phải giữ khoảng cách với người tên Tô Kỳ đó, nhớ không?"
"Sao cơ?"
Tôi không cho là đúng.
Mặc dù anh không cần nói, tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với anh ta.
Tôi có thể không biết, sở dĩ Đông Vũ muốn tôi giữ khoảng cách với Hạ Kỳ, chính là vì danh tiếng của anh ta không được tốt lắm.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, nghịch ngơm...
Gia đình Tô Kỳ giàu có, vì vậy, chuyện đến trường đối với anh ta mà nói, cùng lắm chỉ là giải trí mà thôi.
Anh ta không cần dựa vào việc học để đổi đời, vậy nên đa số tiết học anh ta đều trốn.
Khi đó, Tô Kỳ lại được rất nhiều cô gái yêu mến, có người đồn anh ta một tháng thay bạn gái một lần, rất chăng hoa.