Cô ta có lẽ là bị những lời đó của tôi đâm trúng rồi, nhất thời thẹn quá hóa giận, xông lên muốn túm tóc tôi.
Tôi không cần suy nghĩ, lại từ nhỏ đã lớn lên với đám trẻ nhỏ ở quê, nói đến đánh lộn, tôi còn chưa biết sợ ai đâu.
Cô ta kéo tóc tôi một cái, tôi liền trực tiếp đấm một cái vào mặt cô ta.
Tôi cũng không cần lui lại, đánh nhau với mấy người đó, cô ta muốn xé rách quần áo tôi, đúng lúc này, liền có một loạt tiếng bước chân đi tới, kéo chúng tôi tách ra.
Một giây tiếp theo, đã thấy vẻ mặt Tô Kỳ giận dữ nhìn đám người kia chằm chằm, bảo vệ tôi đứng phía sau.
"Mấy cô đang làm gì ở đây?"
Học sinh nữ kia thấy, liền vẻ mặt uất ức chất vấn anh ta: "Chẳng lẽ anh thực sự thích cô ta sao? Tô Kỳ! Em mới là bạn gái của anh!"
Tô Kỳ quay đầu lại nhìn tôi, sau đó mở giọng lạnh lùng: "Trước kia thì phải, nhưng giờ thì hết rồi!"
"Có ý gì?"
"Ý tại mặt chữ, cô nghe không hiểu sao?"
"Tô Kỳ!"
Viền mắt cô ta tràn nước mắt ra, hung hăng lườm tôi, sau đó lại nhìn anh ta: "Cho nên, anh là vì cô ta mà chia tay với em, đúng không?"
Tô Kỳ nói, "Ban đầu là vì cô theo đuổi tôi, tôi thấy cô đáng thương, chỉ còn cách bằng lòng, nhưng đó chỉ là qua loa cho xong, cô đừng tưởng là thật!"
Lời này, đối với một cô gái đang ở độ tuổi trưởng thành, trong đầu còn ôm huyễn tưởng tình yêu tươi đẹp, không cần nói là có bao nhiêu đả kích.
"Anh nhất định phải chia tay với em...?"
Cô ta chỉ tôi: "... vì cô ta?"
"Viên Tịnh, đừng làm phiền anh nữa! Cô biết, cô làm như vậy chỉ khiến tôi thêm chán ghét mà thôi!"
Anh ta lại cảnh cáo nói: "Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, sau này không được phép tìm Hạ Thuần gây sự nữa!"
Viên Tịnh nghe xong, siết chặt nắm tay, dùng sức lau nước mắt, xoay người chạy đi.
Hai cô gái phía sau cũng hoảng hốt đuổi theo, hình ảnh ba người từ từ rời đi.
Tôi lập tức hất tay anh ta ra, vẻ mặt không được tự nhiên: "Anh đừng động vào tôi, được không? Làm như chúng ta rất thân vậy!"
Tô Kỳ xoay người lại, nhìn tôi, vẻ mặt cười cười.
"Doãn Hạ Thuần!"
"..."
"Anh nhớ kỹ tên của em rồi!"
Tô Kỳ tới gần tôi, biểu cảm trên mặt nhẹ nhàng có chút xa lạ: "Chúng ta thỏa thuận! Em làm bạn gái của anh, được chứ?"
"Tôi tại sao phải làm bạn gái anh?"
"Bởi vì, anh thích em?"
...
Tôi không hiểu, vì sao ba chữ "anh thích em" này nói ra từ miệng anh ta lại dễ dàng như vậy.
Khiến tôi cảm thấy, từ "thích" của anh ta, cùng lắm chỉ là nổi hứng nói bừa mà thôi.
Tôi làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.
Anh ta liền đuổi theo, đi ngang người tôi, còn tự nhiên dành lấy cặp sách, xum xoe cười.
Tôi vươn tay đoạt lại, anh ta liền tách ra, cười xán lạn: "Túi sách nặng như vậy, anh cầm giúp em!"
"Không cần!"
Tôi lại lần nữa đưa tay ra muốn đoạt lại, anh ta thuận thế bắt được tay của tôi, cầm thật chặt, nở nụ cười thật lớn.
Tôi giống như chạm phải củ khoai nóng bỏng tay, muốn hất ra.
Rõ ràng là anh ta cầm tay tôi, nhưng mà không hiểu sao mặt tôi lại nóng bừng, hừng hực lên.
Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác nói: "Đã muộn rồi, tôi phải về nhà!"
Anh ta lập tức nói: "Anh đưa em về!"
Tôi nói: "Không cần đi theo tôi!"