"Không đau thì sao nhớ lâu được? Quan trọng hơn là, lá gan phải lớn, không được sợ hãi, em bước nhỏ dọc theo lan can như vậy, sẽ không bao giờ học được!"
Nói xong, anh ta vươn tay với tôi, "Nhanh, đưa tay cho anh!"
Tôi cảnh giác nhìn anh ta, "Anh muốn làm gì?"
"Đưa tay cho anh."
Tôi do dự vài giây, rồi mới sợ hãi vươn tay ra, anh ta dùng một nắm tay của tôi, kéo tôi đến trước mặt, tôi lung la lung lay bị anh ta kéo qua, cả người cứng ngắc không dám cử động.
"Thả lỏng một chút!"
Anh ta nhìn tôi, bật cười, "Bình thường em rất hung dữ mà, làm ra vẻ em là lớn nhất, không sợ trời không sợ đất. Sao hôm nay vừa lên giày trượt băng, lá gan lại nhỏ như vậy rồi?"
Tôi hừ lạnh vài tiếng, không nói chuyện.
Anh ta đối mặt tôi, vừa nắm tay của tôi, vừa nghiêng về phía sau.
Tôi nhìn đến mở to mắt há hốc mồm, ánh mắt chăm chú.
"Anh thật giỏi, không bị ngã sao?"
"Đương nhiên là không rồi!" Anh ta vô cùng tự hào, hình như hiếm khi được khen ngợi."Có phải anh rất giỏi không?"
Tất cả chú ý của tôi đều đặt dưới chân, cảm thấy mình giống như là một chiếc xe đẩy tay vậy, bị anh ta kéo về phía trước.
"Em thử vừa giữ thăng bằng, vừa di chuyển chân xem."
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Tô Kỳ nói, "Em đừng sợ ngã, cho dù té ngã, cũng có anh té cùng mà."
Anh ta nói như vậy, lá gan của tôi mới lớn hơn một chút, để anh ta nắm tay, tập tễnh đi về phía trước, hơi nắm được một chút xíu bí quyết, sau đó, dưới sự dẫn dắt của anh ta, thuận lợi trượt một đoạn.
Nhưng mà, cái giá để học được trượt băng vô cùng cao!
Đầu gối của tôi, ngã đến mức bầm tím từng mảng.
Lúc đi ra khỏi sân trượt băng, tôi đi một bước, thì có cảm giác giống như đầu gối bị ngã tới vỡ ra, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tô Kỳ hỏi tôi, "Nghiêm trọng lắm hả? Rất đau sao?"
Nói xong, anh ta muốn ngồi xổm xuống nhìn xem, tôi lập tức tránh ra, sau đó chột dạ nói, "Không có gì mà! Không còn sớm, anh đưa em về nhà đi!"
Lúc này Tô Kỳ mới cười cười, nhìn chằm chằm vào mặt tôi nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Hóa ra em cũng biết thẹn thùng à?"
"Có ý gì vậy!?"
"Không có gì!"
Tô Kỳ ngầm liếc mắt một cái, "Lên xe đi, anh đưa em về nhà!"
Tôi không tình nguyện ngồi lên xe, anh ta chạy xe không vững, tôi nhất thời căng thẳng nắm góc áo của anh ta.
Anh ta nói, "Nếu sợ hãi, em có thể ôm anh."
"Không cần đâu!"
Tô Kỳ hừ hừ, không cho là đúng, "Có bao nhiêu nữ sinh muốn ngồi sau xe của anh, cũng không có cơ hội đó!"
"Tôi không thèm đâu!"
"Được rồi, cô chủ à! Là anh cầu xin em lên xe của anh."
Tô Kỳ lái nhanh hơn một chút, xe đạp lướt đi rất nhanh trong đường, tôi nhìn chằm chằm bàn đạp dưới chân, chúng xoay chuyển rất nhanh.
Gió nhẹ nhàng thổi góc áo của anh ta lên, tôi thấy ánh trăng đan vào ánh đèn rơi trên người anh ta, bóng lưng anh ta cản lại gió đêm hiu quạnh, tôi không thấy lạnh chút nào.
Lúc đến dưới nhà, tôi bắt đầu căng thẳng không yên tâm, đây là lần đầu tôi về nhà trễ như vậy, cũng không biết phải nói thế nào!
Tô Kỳ nhét túi sách vào trong lòng tôi, nói, "Bài tập đều đã làm xong rồi! Về nhà thì nhớ rõ tự viết lại lần nữa."
"Độ chính xác thế nào? Sẽ không sai hết chứ?"
"Nói đùa, bài tập sơ trung, đều rất đơn giản, tùy tiện làm là được."
Tô Kỳ nói xong, nhìn nhìn tôi, lại hỏi, "Có cần anh đưa lên lầu không?"
"Không cần!"