Tám năm, vật đổi sao rời, trở lại cái thành phố này, cho tôi cảm giác, nơi đây dường như không có chỗ đặt chân cho tôi, nhưng mà Đông Vũ, cám ơn anh, chí ít...
Chí ít trong lòng anh, vẫn còn có em, dù chỉ một chút.
Ba chữ này, em chờ mười lăm năm, lại tám năm, có thể, chấp niệm tuổi trẻ, rốt cuộc có một tia viên mãn rồi.
Trước đây tôi quấn quít lấy anh như vậy, ở phía sau anh, chính là vì ba chữ này.
Nhưng bây giờ thành thục, nghe được ba chữ đó, cũng không còn nở hoa trong lòng nữa rồi.
Tôi 15 tuổi, khát vọng yêu và được yêu, hoàn toàn không được đáp lại.
Tôi 23 tuổi, kỳ vọng vào tình yêu đã có kết quả, nhưng cũng như không có chút kết quả nào.
Người trưởng thành, sự chấp nhất đã mất đi.
Nhưng mà, tôi tám năm qua học cách buông anh, lần trở về này, đại khái cũng là vì chút tình cảm đó, nói lời tạm biệt.
Tôi bắt đầu cười ngây ngô, lấy tay lau nước mắt, nhưng dù làm thế nào, nước mắt vẫn không ngừng được tuôn ra, như là con sông bị vỡ đê, không ngừng trào ra.
Nhưng tôi mặc dù khóc, tôi lại vừa cười, luôn có cảm giác, ba chữ này, tôi đã chờ hàng thế kỷ vậy.
Đông Vũ hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nhìn tôi.
Độ cong trên đôi mắt anh, lại giống như là đang cười, ánh mắt đặt trên người tôi, để lộ ra sự thâm tình tuyệt vọng, tôi nhìn thấy ánh mắt anh phiếm hồng, đen trắng rõ ràng, nhưng rốt cuộc anh cũng là người đàn ông 26 tuổi rồi, sẽ không giống như cậu bé khi tám tuổi nữa, nước mắt có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Tôi chặt chẽ siết bàn tay, khẩn trương cầm vạt áo, giả vờ bình tĩnh nói: "Em đã đọc được trong nhật ký!"
"Sao?"
"Anh từng viết nó... em đều thấy được!"
Tôi nghĩ lại quyển nhật ký đó, trên tờ giấy trắng tinh, anh dùng tờ bút mực xanh, từng đường từng nét, công phu mà tinh tế viết ra từng chữ: "Anh nhớ em!"
Mặt của Đông Vũ, cùng khuôn mặt khắc sâu trong đầu tôi, có chút không còn giống nhau nữa rồi.
Cường tráng hơn vài phần.
Qúa khứ, ngũ quan của anh, xem lẫn với cả đường nét nhẹ nhàng, hàng mi thanh tú, còn anh hôn nay, có vài phần thành thục, cùng vẻ anh khí.
Nhất là hàng mi kia, bằng phẳng chỉnh tề, tự nhiên mà thành.
Người đàn ông này, từng khiến tôi dành cả tuổi thơ để hướng về, thương nhớ, mãi không quên.
Lại từng là ác mộng của tôi, mỗi lần mơ thấy, đều khiến tôi mãnh liệt giật mình, tỉnh giấc, lệ rơi đầy mặt.
Tôi thật có nhiều lời muốn nói với anh, nhưng đều nghẹ ở cổ họng, nói không nên lời.
Anh dường như cũng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng, cũng không biết nên nói gì.
Mỗi cô gái đều không hy vọng, phải trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu, ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, cầm tay tiến vào sảnh cưới.
Giống như gai đâm vậy!
Như mà, có thể hay không, trước khi kết hôn...
"Anh..."
Tôi gian hai tay, khẽ cười: "Em có thể ôm anh không?"
Bởi vì một câu này, nụ cười mà Đông Vũ muốn che giấu, đã hoàn toàn hiện lên.
Anh kéo tôi vào lòng, xoa mái tóc tôi, rồi bỗng nhiên bật lên một tiếng khóc thê lương nức nở, khóc giống như một đứa bé.
Tôi ôm lấy anh thật chặt, bị tiếng khóc thê lương này của anh, hận không thể chôn chặt vào vai anh, vùi sâu vào tận xương tủy, rồi hòa vào làm một.