Cô bé ngậm ngón tay, nhìn Vân Thi Thi một chút, lại nhìn Mộ Nhã Triết, bỗng nhiên hưng phấn mà khua tay múa chân!
"Ê... a... a..."
Cô bé vươn ngón tay còn đang dính nước miếng, ê a vỗ vỗ vào mặt Mộ Nhã Triết, liền dính nước bọt lên mặt anh.
Vân Thi Thi bị chọc cười, Mộ Nhã Triết cũng lập tức phải bật cười, nhìn Nguyệt Dao một chút, rồi lại nhìn cô, nói: "Đeo khóa cái liền ngừng khóc, có đôi khi, có một số việc thực sự không thể lý giải nổi! Luôn có cảm giác sâu xa, huyền cơ kỳ diệu!"
"Tính tình Nguyệt Dao chính là như vậy, khóc một chút rồi lại vui vẻ! Con bé thích nhất là được anh và Tiểu Kiệt ôm! Nhất là anh, dù có khóc như thế nào, tới trong lòng anh rồi, dỗ nhẹ một chút, liền lập tức ngừng khóc!"
Vân Thi Thi nói, không cam lòng hừ lạnh: "Đều nói con gái thường thân thiết với cha hơn, xem ra, lời này hoàn toàn là thật!"
"Con bé và em không thân sao?"
Vân Thi Thi ngoéo một một cái: "Cũng không phải là không thân, chỉ là, Nguyệt Dao khóc, em dù dỗ rất lâu cũng không thấy con bé cười, anh biết không? Con bé có đôi khi rất ngốc, đang nằm chơi vui vẻ trong lôi, Hữu Hữu vừa mới thò đầu vào muốn nói chuyện, con bé cũng sẽ giật mình, sau đó liền òa khóc! Có đôi khi lại rất thông minh, biết rằng khi khóc, sẽ có rất nhiều người muốn ôm mình! Nhưng dù có ôm, con bé nhận thức cũng rất khá! Nếu như người ôm Nguyệt Dao không phải là người mà nó mong muốn, vậy thì con bé sẽ tiếp tục khóc! Ví dụ như Hoa Cảm, đôi khi Hoa Cẩm ôm con bé, con bé vẫn khóc không ngừng, phải đến khi được Tiểu Kiệt ôm, mới ngừng khóc!"
"Trẻ con thông minh một chút không phải là chuyện tốt sao? Nếu như đần đần như Tiểu Dịch Thần, vậy thì xong rồi."
Mộ Nhã Triết cảm thấy đương nhiên.
Tiểu Dịch Thần đi ngang qua phòng khách, nghe được câu này, giống như vừa bị cái gì đó thật lớn đập vào đầu, cậu có cảm giác mình bị trọng thương rồi, ôm ngực bất mãn lên án: "Cha lại nói xấu sau lưng con!"
Hữu Hữu đi tới bên người Tiểu Dịch Thần, nhìn Mộ Nhã Triết đang ôm Nguyệt Dao, một bộ nhẹ nhàng chu đáo, bỗng nhiên đổ thêm dầu vào lửa: "Tiểu Dịch Thần, anh xem, từ lúc em ấy ra đời, địa vị của anh trong lòng cha càng lúc càng thấp nha, haizzz..."
Tiểu Dịch Thần nghe xong, càng thêm uất ức, giận dỗ uy hiếp nói: "Cha, cha cũng quên rồi sao, ban ngày cha đi làm, con lúc ở nhà, liền mỗi ngày nói xấu cha với em!"
"Con dám!"
Mộ Nhã Triết tưởng thật, liền trừng mắt nhìn cậu một cái: "Không cho phép nói bậy trước mặt Nguyệt Dao!"
"Vậy cha ngay trước mặt em mà nói con đần?"
Tiểu Dịch Thần bĩu môi nói: "Nếu sau này trưởng thành, em ấy biết con đần, còn bắt nạt con, vậy chẳng phải xong rồi sao!"
"Em ấy còn nhỏ như vậy, cha nói con đần, em ấy cũng không hiểu!"
"Nếu em ấy đã không hiểu, vậy sau này con nói xấu cha, như cha đã nói đó, em ấy nhỏ như vậy, sẽ không nghe hiểu đâu!"
Đầu óc cậu liền đảo lại cực nhanh!
Mộ Nhã Triết nghe vậy, không thể làm cách nào ngoài việc lùi một bước, "Cha sai rồi, sau này sẽ không nói con đần nữa!"
Tiểu Dịch Thần lúc này mới hài lòng.
Ánh mắt cậu khẽ chuyển, tò mò chạy tới trước mặt Nguyệt Dao, ánh mắt nhìn vào chiếc khóa bình anh trên cổ cô bé, có chút ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Khóa bình an!"
Vân Thi Thi liền giải thích qua một chút cho cậu nghe.
Tiểu Dịch Thần nghe xong liền không bằng lòng: "Em ấy có khóa bình an, còn con và Hữu Hữu tại sao lại không có?"