Mộ Nhã Triết búng một cái vào trán cậu: "Ngốc! Còn có thể là lễ phục gì? Đương nhiên là trang phục mẹ con mặc trong hôn lễ!"
Tiểu Dịch Thần bị đau mà bưng trán, nhưng mà vừa nghe anh nói trang phục mặc trong lễ cưới, mắt liền sáng rực lên: "Oa! Hôn lễ đã được quyết định rồi sao?"
"Đúng vậy! Cha và mẹ đã nhất trí, cảm thấy phong cách hôn lễ kiểu Trung Hoa, tương đối có ý nghĩa hơn!"
Tiểu Dịch Thần cảm thấy tò mò: "Kiểu Trung Hoa? Có phải giống như trên ti vi vậy, mặc một bộ trang phục hán?"
"Có lẽ là cha mặc âu phục, mẹ con mặc hán phục!"
Mộ Nhã Triết lại nói: "Em con không thể một mình ở nhà, vậy nên, không thể đưa các con theo cùng. Lúc về, cha sẽ kể lại cho mấy đứa!"
Tiểu Dịch Thần vui mừng vỗ tay.
Thời điểm bữa ăn tối, Mộ Nhã Triết lại nói chuyện kia với Hữu Hữu, Hữu Hữu nghe mình ở nhà chăm sóc em gái, tự nhiên là hài lòng còn không kịp, nói chắc chắc cậu sẽ chăm em thật tốt.
Có hai cậu nhóc phục vụ Nguyệt Dao, Mộ Nhã Triết đương nhiên là cảm thấy an tâm một trăm phần trăm, vì vậy, ngày thứ hai, liền đưa Vân Thi Thi ra khỏi nhà từ rất sớm.
Tiểu Dịch Thần cũng tỉnh lại rất sớm, Hữu Hữu còn tỉnh trước cậu một chút, trước giờ đã chạy tới phòng khách, ôm Nguyệt Dao vào lòng.
Tiểu Dịch Thần vừa thấy, trong lòng có chút không cân bằng!
"Sao em thức dậy sớm vậy?"
"Em ngủ sớm hơn anh, đương nhiên là sẽ tỉnh sớm hơn rồi!"
Hữu Hữu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu không dậy sớm một chút, đến khi Tiểu Dịch Thần ôm Nguyejt Dao rồi, cậu còn cơ hội sao?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu cậu!
Tiểu Dịch Thần chép miệng, ngồi bên cạnh Hữu Hữu, nhìn về phía ngực cậu, thấy Nguyệt Dao vẫn chưa có tỉnh ngủ.
Thấy cô bé vùi trong ngực Hữu Hữu, cậu không khỏi tăng thêm vài phần tâm tư, vì vậy, cậu liền đi rửa sạch núm vú cao su, cà cà bên miệng cô bé.
Trong lúc ngủ mơ, Nguyệt Dao cảm nhận được hình dạng quen thuộc, liền theo bản năng mở miệng ra, liếm liến, sau đó ngậm lấy, nhắm mắt lại mút đến nồng nhiệt.
"Ha!"
Hữu Hữu cũng bị vẻ khá ái của cô bé chọc cho cười, nhìn nhau cười với Tiểu Dịch Thần, thình lình nghĩ tới điều gì, hỏi cậu: "Cái món đồ chơi em ấy thích nhất, đã khử trùng chưa?"
"Còn chưa có..."
"Nhanh đi!"
Hữu Hữu thúc giục nói: "Đến khi em ấy tỉnh, muốn chơi sẽ không kịp đâu!"
Bì đày đi làm việc, Tiểu Dịch Thần vô cùng không tình nguyện, còn muốn nhìn dáng vẻ em gái đáng yêu lúc ngủ thêm một chút.
Thời gian tốt đẹp như vậy, để một mình người kia độc chiếm, trong lòng cậu ít nhiều vẫn có cảm giác khó chịu!
Chỉ là, nghĩ lại, đây chính là đang phục vụ em gái, Tiểu Dịch Thần vẫn sảng khoái mà đi làm!
Đến khi cậu khử trùng hết mấy món đồ chơi, lúc cầm tới, Nguyệt Dao đã tỉnh, Hữu Hữu ôm cô bé vào giường cho trẻ nhỏ, sau đó lại cầm khăn nóng tới, tỉ mỉ lau mặt cho cô bé.
Nguyệt Dao ngủ đủ giấc, vì vậy tinh thần rất tốt, hai cái chân nhỏ quơ quơ, như là đang đạp xe.
Lúc này, mặt trời ngoài cửa sổ đã mọc.
Hữu Hữu chạy tới ban công nhìn một chút, thấy không khí hôm nay sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, cậu đề nghị nói: "Chúng ta đưa em ấy ra ngoài phơi nắng một chút nha? Em xem trên sách nói, trẻ nhỏ như vậy, phơi nắng ban mai nhiều rất tốt cho sức khỏe, tăng cường thể chất!"