Tiểu Dịch Thần còn vẫn chưa kịp mở miệng, Hữu Hữu đã hung hăng châm chọc bà ta, "Lời này tôi nói không phải cho người nghe, sao bác lại nghe hiểu? Hay là bác đang mắng chính bác là con hoang? Bác gái này, nếu bác có lòng suy nghĩ như vậy, thì nên dùng ít thời gian bảo dưỡng khuôn mặt già này của bác đi, nên nghĩ làm sao mới dạy dỗ được con trai của mình, miễn cho sinh con trai lại nuôi thành con chó, thả ra là cắn người!"
Những lời này, quả thực khiến Tiểu Dịch Thần bái phục sát đất, trong lòng đập bàn khen ngời!
Thế nào tao nhã đánh trả?
Đây đúng là sách giáo khoa chuẩn mực!
Không dùng một chữ thô tục, nhưng từng chữ lại vô cùng độc địa.
Quả nhiên, người phụ nữ kia nghe xong lời này, trên mặt thoắt xanh thoắt đỏ, theo bản năng vung tay lên, muốn hung hăng tát cậu một bạt tai!
Nhưng lập tức ý thức được, hai đứa trước mặt mình là trẻ con, còn bà ta là người lớn, nếu đánh trẻ con, sẽ bị người ta nói sau lưng!
Bọn họ không tốt, thì nên tìm người lớn nhà bọn họ nói lí lẽ!
"Các cậu là con nhà ai!? Tôi muốn tìm cha mẹ của các người, nói chuyện này! Tuổi còn nhỏ như vậy, nói chuyện đã ác độc, một chút giáo dục cũng không có!"
"Lời này đúng là vô cùng chói tai! Giáo dục, tôi có giáo dục hay không, không tới phiên bác xoi mói! Ngay cả con trai của mình bác cũng dạy không tốt, còn có tâm tư đi dạy con của người khác hả?"
Hữu Hữu dừng một chút, lại nói, "Cũng đúng, cũng không thể trông cậy vào bác có thể dạy tốt con trai của mình, người lớn có đức hạnh gì, thì sẽ dạy ra đời sau có đức hạnh đó! Nhìn phẩm tính của con trai bác thì đã hiểu, tố chất của bác, chắc chắn cũng không tốt hơn bao nhiêu!"
Nói xong, Hữu Hữu kéo cánh tay Tiểu Dịch Thần, nói với cậu, "Anh à, chúng ta đi thôi."
Tiểu Dịch Thần gật gật đầu.
Hai người cũng không thèm nhìn bà ta một cái, ôm Nguyệt Dao vào xe nôi, xảy ra chuyện này, cũng không còn nhàn hạ thoải mái mà đi dạo, dẹp đường về nhà thôi!
Người phụ nữ kia nhìn thấy, lập tức đi tới, còn muốn nói gì nữa.
Mộ Dịch Thần hoàn toàn mất kiên nhẫn, xoay người, một cước đá lên thùng rác lên cạnh!
"Loảng xoảng - -" một tiếng, cú đá mạnh mẽ này, đã đá cửa sắt của thùng rác lõm vào!
Người phụ nữ kia hoảng sợ trợn to mắt há hốc mồm.
Mộ Dịch Thần nói với bà ta, "Cút! Nếu không, tôi không khách khí!"
Người phụ nữ kia đã sợ tới mức nói không ra lời!
Bà ta chưa từng gặp qua đứa trẻ nào mạnh như vậy, một cước đã đá thùng rác bằng sát thành như vậy?!
Trong lúc bà ta ngây người, Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu đã cùng nhau đẩy xe nôi đi xa!
Về đến nhà, Tiểu Nguyệt Dao vẫn còn giơ hai móng vuốt nhỏ bé mũm mĩm, khóc mãi không ngừng, Tiểu Dịch Thần nói để cậu phụ trách dỗ em gái, thúc giục Hữu Hữu nhanh đi thay quần áo.
Quần áo Hữu Hữu bị làm bẩn, nhất là sau mông, dính một mảnh bụi và bùn.
Hữu Hữu về phòng, cởi quẩn áo bẩn ra, thay quần áo sạch sẽ, lúc thay quần áo thì phát hiện trên đùi, có mấy chỗ bị bầm tím, làn da của cậu quá non mềm, có đôi khi dùng sức hơi mạnh, thì cũng có dấu vết, bây giờ ngã nặng như vậy, lại càng bầm tím.
Nhưng cậu không để ở trong lòng, chỉ nhớ Nguyệt Dao, đợi đến lúc ra ngoài, cậu thấy Tiểu Nguyệt Dao đã ngừng khóc, thì mới an tâm!
Mộ Dịch Thần rất có bản lĩnh dỗ em gái nhà mình, dỗ dành thế nào cũng không được, cậu cũng coi như thông minh, biết rửa sạch đồ chơi, rồi tiêu độc một lần, mới thả vào lòng bé.
Tiểu Nguyệt Dao ôm đồ chơi, thỏa mãn nở nụ cười, lộ ra một mảnh lợi mềm mại.