Người phụ nữ kia vừa đi vào tới, người đàn ông phía sau cũng đi đến, cũng gật gật đầu với Vân Thi Thi, xem như ý bảo một tiếng, sau đó nói với người phụ nữ kia, "Em có nhận nhầm không? Xác định là nhà này hả?"
Người phụ nữ đi tới, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu, lập tức kích động, "Là bọn họ! Là này hai thằng nhóc thúi này!"
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nhìn thấy bà ta, cũng liếc mắt một cái là nhận ra bà ta chính là người phụ nữ dã man không hiểu chuyện lúc chiều, giận dễ sợ!
Cậu còn chưa tìm bà ta tính sổ, bà ta còn dám tìm tới cửa!?
Mộ Nhã Triết ôm Nguyệt Dao, thấy người phụ nữ này hùng hổ, hình như tới gây chuyện, mày đẹp hơi hơi nhíu lại.
Người phụ nữ đảo mắt cũng thấy Mộ Nhã Triết, trái tim nhảy lên, đại để là bà ta chưa bao giờ thấy người cha nào vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai như vậy, lại thấy anh ôm một bé gái khoảng năm tháng trong lòng, tim không khỏi đập mạnh và loạn nhịp mấy phần!
Một màn này, khiến bà ta rất xúc động!
Bởi vì, bà ta chưa từng gặp người cha trẻ nào kiên nhẫn ôm trẻ sơ sinh dỗ dành an ủi như vậy!
Bà ta trừ con trai tám tuổi này, mười năm trước cũng từng sinh một cô con gái, nhưng chồng bà ta rất lạnh lùng với đứa bé gái đó.
Cũng vì nhà chồng cũng xem như nhà có tiếng của thủ đô, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bén rễ, bởi vậy, lúc bà ta sinh con gái, nhà chồng rất nhiều người nói câu oán hận, thậm chí không tiếc dùng hết quan hệ, để cho bà ta lại sinh con một lần.
Nhưng lúc kết hôn, bà ta cũng đã 28 tuổi, đợi lúc sinh con gái xong, đã 31 tuổi, lúc đó, đã là sản phụ lớn tuổi rồi, nhưng chồng lại nói, nhất định phải có con trai, nếu không thì gia sản lớn như thế, để ai thừa kế?!
Bà ta đành phải khẽ cắn môi, chịu hết ấm ức, tân tân khổ khổ lại hoài thai mười tháng, lúc đó vì siêu âm là con gái, phải phẫu thuật phá thai một lần, cuối cùng, sinh được con trai, trên dưới nhà chồng mới vừa lòng đẹp ý.
Nhưng bên nhà chồng thì vui mừng liên thiên, còn đau khổ trong đó, cũng chỉ có một mình bà ta biết.
Nhưng không có cách nào.
Bà ta không ra ngoài làm việc, cả nhà dựa vào chồng, mấy cái miệng đóng mở đều phải ăn cơm, chi phí ăn mặc, chồng bà ta chưa từng keo kiệt, trong lòng ông, hình như bà ta làm như vậy, mới có thể được xem như một người vợ đủ tư cách!
Chỉ là, đau lòng cho con gái, từ lúc sinh ra tới nay, trừ bà ta và bảo mẫu, căn bản không ai hỏi thăm.
Chồng của bà ta, yêu thương con trai vào xương tủy, mỗi ngày bồng bế, từng tiếng con yêu dài ngắn, còn con gái thì chẳng quan tâm.
Lại so với người đàn ông này, ôm con gái dịu dàng như thế, thấy một màn này, bà ta cảm thấy chua xót không thôi!
Cho nên, con trai này, từ trước tới nay đều là áo gấm cơm ngọc, được nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều không có nguyên tắc, giống như một ông vua con.
Nhưng mà, ỷ vào con trai được cưng chiều, địa vị của bà ta trong nhà chồng cũng cao hơn không ít.
"Bác gái, hóa ra là bác!"
Hữu Hữu tức giận chống nạnh, hừ lạnh nói, "Bác tới đây làm chi? Tới xin lỗi sao?"
"Xin lỗi hả!?"
Người phụ nữ lập tức lấy lại tinh thần, lửa giận bay lên, "Rõ ràng là cậu nên giải thích đi!?"
Vân Thi Thi tiến lên hỏi, "Sao lại thế này?"
"Cô là mẹ đứa nhỏ này, đúng không?!"
Người phụ nữ trừng cô như hổ rình mồi, một ngón tay chỉ vào Tiểu Dịch Thần, vẻ mặt hung dữ nói, "Cô có biết dạy con không? Tuổi còn nhỏ, đã biết đánh người rồi!? Như bây giờ, lớn lên sẽ thành thế nào?"
Người đàn ông phía sau cũng đi tới, nhìn thoáng qua Tiểu Dịch Thần, có vẻ rất tức giận, "Vợ à, thằng nhóc em nói là đây sao?"