Tiểu Bảo tổn thương nắm lấy ngực, cậu run run chỉ đầu ngón tay nhỏ vào anh, ủy khuất nói: “Nhàm chán...?”
“Để bác Phúc đi cùng con đi.”
Cố Cảnh Liên lại nâng bút lông sói lên, chấm mực đầu bút nhẹ nhàng vẽ lên mũi của Tiểu Bảo, vốn dĩ một chóp mũi trắng noãn trong chốc lát đã xuất hiện một đốm đen như hạt đậu to.
Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của người đàn ông rốt cuộc cũng hiện lên ý cười, ánh mắt anh lại bắt đầu rơi trên tờ giấy Tuyên Thành, lạnh nhạt nói: “Việc này, bàn bạc cũng bác Phúc là được rồi.”
Tiểu Bảo bỗng nhiên chạy đến bên người anh, hai tay nhỏ bé tạo thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm đấm lên đùi anh như mát xa cho anh, tìm mọi cách nịnh nọt.
“Tuy là nhàm chán nhưng mà chú hãy đi đi.”
Cậu nói xong lại chạy đến bên cạnh anh, hai tay nhỏ bé cố sức mát xa bả vai cho anh, hăng say nói: “Đi đi mà! Đi đi mà!”
Ánh mắt anh nghiêm túc: “Không rảnh.”
Tiểu Bảo oán giận nói: “Họp phụ huynh của con nhà người ta, cha và mẹ đều cùng tham gia, bác Phúc cũng không phải cha của con.”
Cố Cảnh Liên giật mình, trong lòng vì câu nói oán giận này của cậu mà có chút xúc động.
Anh nâng mắt ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Bảo, thấy cậu dựa vào đùi của anh đang ủy khuất gảy gảy đầu ngón tay. Lúc trước thường tỏ vẻ tức tối nhìn anh, hôm nay lại tỏ ra bộ dạng hờn dỗi với anh.
Cố Cảnh Liên bỗng thâm ý hừ lạnh một tiếng: “Không phải con luôn gọi chú là chú sao?
Tiểu Bảo: “…”
“Chú thì làm sao có thể tham gia cuộc họp phụ huynh đây?”
Tiểu Bảo: “…”
Cố Cảnh Liên lại hạ bút vẽ mấy nét: “Trừ khi con gọi chú là cha nếu không chú không đi.”
Anh hiểu rất rõ, không có khả năng là Tiểu Bảo sẽ thay đổi cách gọi gọi anh là cha.
Bởi vì thằng nhóc này rất để ý đến cảm nhận của Sở Hà.
Tuy rằng thằng nhóc này tuổi còn nhỏ làm gì cũng vụng về nhưng mà khả năng đánh giá sắc mặt người khác lại rất tốt.
Giống như chuyện của Sở Hà, cậu biết rõ Cố Cảnh Liên là cha của mình, nhưng mà cậu rất khó để thay đổi cách gọi, gọi anh một tiếng cha…
“Cha!”
Tiểu Bảo kêu lên một tiếng.
Tay Cố Cảnh Liên run lên, nét mực cũng lệch đi.
Anh khó tin nâng mắt lên nhìn, có chút suy nghĩ nhíu mày nhưng thấy gương mặt hưng phấn của Tiểu Bảo tựa trên bàn. Thật sự, nếu mà Tiểu Bảo có đuôi chắc chắn sẽ giống một chú cún nhiệt tình đang không ngừng lắc đuôi.
“Con gọi chú là cha rồi vậy chú sẽ tham gia cuộc họp phụ huynh chứ?”
Tiểu Bảo nói.
Khóe môi Cố Cảnh Liên run dữ dội, thằng nhóc này từ khi nào trở nên không có nguyên tắc như vậy?
Anh còn tưởng rằng cái miệng của nó rất cứng cơ đấy.
Không nghĩ đến nó lập tức sửa cách xưng hô.
Thằng nhóc này rất muốn anh tham gia cuộc họp phụ huynh?
Cố Cảnh Liên buông bút lông sói ra, chậm rãi hỏi: “Nếu con đã muốn chú đi như vậy, vậy thì chú sẽ dành nửa ngày để tham gia vậy.”
“Nửa ngày không đủ đâu.”
“…”
“Cuộc họp phụ huynh cần một ngày lận.”
Cố Cảnh Liên líu lưỡi nói: “Phiền phức như vậy sao?”
“Được không, được không! Khó lắm mới có một lần mà! Cuộc họp phụ huynh lần này đối với con mà nói đặc biệt đặc biệt quan trọng!” Tiểu Bảo lắc lắc cái mông nhỏ, hai tay chắp thành hình chữ thập đau khổ năn nỉ anh với vẻ mặt cực kì thành kính.
Giống như cuộc họp phụ huynh lần này đối với cậu thật sự quan trọng.
“Vì sao?”
"Bởi vì…”
Lời vừa mới thốt ra nhưng bỗng nhiên cậu nghĩ đến điều gì đó nhất thời xấu hổ bóp bóp miệng nhỏ lại nói: “Bí mật.”
Không thể nói với chú là cậu vì muốn so sánh cha của ai đẹp trai hơn được.
Bằng không nếu như chú không vui là chú sẽ không đi nữa.