Chuyện tình cảm cũng trở nên chẳng đáng.
Cô cho rằng, tình cảm có cũng được không có cũng được, một mình vẫn có thể sống tốt cuộc đời này.
Nhưng sau khi có Tiểu Bảo, lòng cô lại có sự ràng buộc.
Cùng lúc đó, cô cũng xem trọng trách nhiệm của một người mẹ.
Dù Tiểu Bảo muốn gì cô đều tình nguyện cho cậu nhưng mong mỏi của cậu, cô khó làm tròn.
Ký giấy kết hôn với Cố Cảnh Liên, chẳng qua chỉ là diễn kịch.
Chẳng lẽ, vì Tiểu Bảo mà đùa thành thật, miễn cưỡng bản thân.
Bác Phúc thấy cô muốn nói lại thôi, không nhịn được cười nói: "Hình như cô có chuyện muốn hỏi tôi!"
Sở Hà nghe vậy, lúc này mới lấy hết dũng khí xoay người hỏi: "Bác cảm thấy, trước giờ khi ở Cố gia, tôi có thái độ thế nào với Cố Cảnh Liên?"
"..."
Bác Phúc ngây ra, sửng sốt hồi lâu, ông khẽ thở dài: "Tôi không tiện phán xét chuyện của cô và ông chủ. Nhưng mà Sở Hà, lúc trước cô dùng tên giả là Hồng Hà nằm vùng bên cạnh ông chủ. Khi đó, ông chủ đã sớm biết thân phận của cô, còn cô, luôn đi theo bên cạnh nên có rất nhiều cơ hội để ra tay."
Dừng giây lát, dưới con mắt ngây dại ra của Sở Hà, bác Phúc hỏi một cách sâu xa: "Đáng tiếc, cuối cùng cô không có ra tay, cho đến hiện tại ông chủ vẫn không vạch trần thân phận của cô. Cô không cảm thấy, chuyện này rất kỳ lạ sao?"
"..."
"Người ta nói người trong cuộc không sáng suốt, người ngoài thì nhìn rõ tất cả nhưng người ngoài như tôi cũng không dám chắc điều gì! Thế nhưng, chuyện tình cảm cứ thuận theo tự nhiên là được!"
Sở Hà rơi vào trầm tư, chợt bác Phúc nói: "Nhưng những thứ này đều không quan trọng! Quan trọng là Tiểu Bảo và ông chủ đã cãi nhau cả ngày vì chuyện sinh nhật, cô mau đi khuyên nhủ đi, tiện thể nghĩ ra cách tốt nhất."
Cô cảm thấy khó đỡ: "..."
Lúc Sở Hà đi vào thư phòng, cô nhìn thấy Tiểu Bảo ngồi trên sofa thở hổn hển, cậu ôm ngực trông vô cùng tức giận.
Còn Cố Cảnh Liên thì bình thản ngồi trước bàn đọc sách, cầm bút lông vẽ chữ.
Thấy Sở Hà đến, khuôn mặt tức giận của Tiểu Bảo lập tức sụp đổ, cậu uất ức nhào về phía cô: "Mẹ! A a a..."
Cố Cảnh Liên ngước mắt, anh xem cô như không khí.
Sở Hà ôm lấy Tiểu Bảo, cậu bắt đầu trút bầu tâm sự với cô."
"Chủ nhật tuần này là sinh nhật của con đúng không? Con nói với cha là muốn tổ chức sinh nhật ở nhà họ Cố, vừa có thể tiết kiệm, vừa vui chơi thoải mái! Nhưng mà cha không cho! Phải làm sao đây ạ?"
Môi Sở Hà co rút: "Tiết kiệm sao?"
"Vâng ạ, cha nói phải đặt nhà hàng nhưng mà con cảm thấy quá lãng phí!"
Tiểu Bảo nói nhỏ vào tai cô: "Con nghe bác Phúc nói đặt nhà hàng không dưới mấy chục nghìn đâu! Thật sự quá đắt! Con tốt bụng tiết kiệm cho cha vậy mà cha lại mắng con ngu ngốc! Còn nói nhà họ Cố lớn như vậy, nếu bạn con bị lạc đường lại phải đi tìm, rất phiền phức."
Sở Hà: "..."
Câu này thật không tệ.
Nhà họ Cố tọa lạc ở nơi đất đai trù phú, tấc đất tấc vàng, vậy mà nhà họ Cố lại cực kỳ to lớn.
Lúc cô mới vào đây còn bị lạc đường, không xác định được phương hướng.
Tưởng tượng, nếu như cả đám trẻ con đến nhà họ Cố chạy loạn, nhở xảy ra chuyện gì thì thật là phiền phức.
Hơn nữa...
Mấy tên đàn em mặt hung dữ ở đây sẽ khiến đám trẻ con sợ hãi mất!
"Hay là cứ nghe lời cha đi, đặt nhà hàng cũng được."