TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3554: Thêm hà vào cảnh (170)

Hắn còn chưa nhớ phải chạy, trong bụi cây rậm rạp, Sở Hà nheo mắt bóp cò, "Đùng" một viên đạn gào thét lao đi!

"Ầm..." Một tiếng!

Viên đạn bay chính xác vào bình xăng, vốn dĩ bình xăng tiếp xúc với không khí đã sắp nổ, cộng thêm việc viên đạn sinh ra tia lửa, nháy mắt vụ nổ càng thêm mãnh liệt! 

Chiếc xe nổ tung, lửa cháy dữ dội!

Vụ chấn động khiến tất cả mọi người ngã rạp trên đất, mấy tên lính không né kịp đã bị lửa nuốt chửng!

Dường như ngọn lửa chiếu sáng cả một nửa vùng trời, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc. 

Sở Hà cũng nằm sát xuống đất, cho đến khi khí áp giảm đi cô mới lồm cồm bò dậy, chậm rãi ra khỏi lùm cây, định đi về phía nhà máy.

Một người trong đó bị văng sang bên, miệng hộc máu, ngồi dậy một cách khó khăn, hắn giơ tay nhắm ngay bụng cô và nổ súng!

"Phốc" một tiếng. 

Sở Hà cảm thấy bụng bị cái gì đó đánh mạnh vào, ngay sau đó, chỗ đau nóng lên, bụng xuất hiện một cái miệng vết thương.

Cô ôm chặt chỗ không ngừng chảy máu ở bụng, lảo đảo ngã khuỵu xuống đất, cô xoay người nhìn thấy tên kia ngã xuống đất, trút hơi thở cuối cùng.

Cô chật vật đứng dậy, mới đầu khi trúng đạn còn chưa có cảm giác gì nhưng khi đi một bước lập tức lảo đảo như sắp ngã, cơn đau nhức ập đến, mồ hôi lạnh đầm đìa! 

Sở Hà cố gắng chống đỡ thân thể, cô lập tức xé áo ba lổ trên người ấn chặt vết thương, nặn máu bầm ra.

Cô vắt dao găm phía sau, viên đạn chuẩn xác xuyên qua dao găm ghim vào da thịt cô.

May là có dao găm cản bớt nên đạn không đâm quá sâu nhưng khổ nổi là bề mặt dao dán chặt vào da, đau không nói thành lời. 

Sở Hà khó khăn đi đến gốc cây, cô quỳ trên đất, cắn chặt cổ áo, cô buộc chặt miếng vải rút dao găm ra, sau khi dùng lửa khử trùng, cô dùng dao gạch hình chữ thập chỗ vết thương, móc viên đạn ra.

Máu chảy đầm đìa, mồ môi lạnh của cô không ngừng rịn ra!

Cô nhắm mắt nén đau, sau khi khử trùng miệng vết thương cô móc sợi bông từ ống quần để cầm máu, sau đó băng vết thương lại. 

Đau, đau đến nỗi thần trí mơ hồ.

Cô bấu chặt thân cây đứng lên nhưng lại thấy trước mắt tối sầm, toàn bộ lưng mất đi cảm giác, chỉ có cơn đau không ngừng truyền đến.

Sở Hà đứng không vững, cô lập tức ngất xỉu, trước khi ngất xỉu cô nhìn thấy có mấy tên lính da đen chạy về phía này, giơ súng, mắt nhìn chằm chằm như hổ đói... 

...

Khi cô tỉnh lại lần nữa là bị tạt một chậu nước muối, nước muối chảy vào miệng vết thương, đau đớn tỉnh dậy!

"Ư..." 

Sở Hà mở mắt ra, nước muối chảy vào khóe mắt, vừa rát vừa đau.

Ngay sau đó, cổ tay bị kéo chặt, chân không chạm đất, cô ý thức được mình đang bị treo trên cây.

Mấy tên lính da đen chỉa súng về phía cô, một tên da đen siết chặt khăn che đầu màu đỏ chỉ cô, hỏi bằng tiếng địa phương: "Rốt cuộc cô là ai?" 

"..."

"Những người anh em này do cô giết đúng không?"

"..." 

Cuối cùng Sở Hà giữ yên lặng.

Đọc truyện chữ Full