Rốt cục Hữu Hữu cũng nâng mắt nhìn anh một cái, chính là liếc mắt một cái, lạnh lùng không chút tình cảm, sau đó…
Cậu ghét bỏ hất rau ra.
Hất ra…
Vốn dĩ chỉ cho rằng Hữu Hữu chỉ hất ra thôi, nhưng không ngờ Hữu Hữu đem rau gắp lại bỏ vào bát đựng xương trên bàn.
Tim của Cung Kiệt như “choang” vỡ nát.
Mộ Nhã Triết nói thầm: “Hữu Hữu không thích ăn rau.”
Vì thế anh cũng gắp một cái chân gà đặt vào chén của cậu.
Hữu Hữu cũng không liếc nhìn một cái, trực tiếp dùng đôi đũa khác gắp chân gà đặt lên bàn, sau đó dùng đũa gắp đùi gà mà Vân Thi Thi gắp cho cậu, đưa lên miệng ăn.
Mộ Nhã Triết: “…”
Cung Kiệt nhịn cười đến đau dạ dày, anh đè thấp âm thanh nói: “Anh rể, anh đưa chân gà người ta cũng không ăn. Hữu Hữu chính là ghét bỏ anh đó, haha.”
Mộ Nhã Triết quay sang tao nhã mỉm cười, sau đó gắp một cục thịt kho tàu, chính xác nhét vào miệng anh: “Câm miệng, ăn cơm.”
Miệng Cung Kiệt bị nhét một cục thịt kho tàu, nói không ra lời nhìn chằm chằm Mộ Nhã Triết đang bình thản bê chén tự nhiên ăn cơm.
Hữu Hữu ăn xong đùi gà trong chén lại dừng lại.
Vân Thi Thi thấy vậy lại gắp một ít rau xanh cho cậu, cậu do dự trong chốc lát sau đó bắt đầu ăn rau.
Nguyệt Dao cảm thấy chơi vui bỗng nhiên dùng cái thìa có một ít cháo, giơ tay nhỏ lên hướng về phía trước mặt Hữu Hữu như muốn đút cậu ăn.
Nguyệt Dao vẫn chưa điều khiển tốt chiếc thìa, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cán thìa, cháo từng giọt từng giọt rơi trên bàn.
Hữu Hữu có chút ngạc nhiên nhìn cô bé một cái lại nghe Nguyệt Dao không rõ ràng nói: “Ngon, ăn, a.”
Vân Thi Thi nói: “Đây là Nguyệt Dao đút cho con đó.”
Hữu Hữu run sợ vài giây, rướn người qua đặt miệng ở thìa cháo mà Nguyệt Dao đưa qua.
Cháo dinh dưỡng, không một chút gia vị, nhạt nhạt nhưng vẫn đậm hương sữa.
Hữu Hữu ăn một miếng, Nguyệt Dao thấy vậy cực kì hưng phấn, khoa tay múa chân vui sướng, lại múc thêm một thìa đưa về phía cậu.
Hữu Hữu có chút bài xích.
Cháo này không ngon cho lắm, chủ yếu dành cho con nít, rất nhạt nhẽo vô vị.
Chỉ là Nguyệt Dao cố tình đút cho cậu, cũng không biết là cảm thấy chơi vui hay là gì nữa.
Không còn cách nào khác Hữu Hữu lại ăn thêm một miếng.
Nguyệt Dao quay đầu cười với Vân Thi Thi, khi cười lộ ra hai cái răng cửa nho nhỏ đáng yêu: “Mẹ! Anh ăn rồi.”
Vân Thi Thi cười nói: “Ừa, Nguyệt Dao cũng ăn đi.”
“Không, con muốn đút, anh ăn…”
Nguyệt Dao nói xong lại một thìa một thìa đút cho Hữu Hữu ăn.
Sau đó khi ăn xong cháo thì Hữu Hữu đã no rồi.
Vân Thi Thi ở một bên nhịn cười, lại có chút ngạc nhiên, đối với sự thân thiết của Nguyệt Dao Hữu Hữu không những không có sự chán ghét thậm chí Nguyệt Dao đút gì Hữu Hữu ăn cái nấy.
Phía đối diện, hai người đàn ông từ đầu đến cuối bị lạnh nhạt, nét mặt sầu khổ.
Cung Kiệt không tin lại thử gắp một cái đùi gà, Hữu Hữu cũng chẳng thèm liếc một cái, gắp bỏ ra ngoài.
…
Không lời nào để nói.
Cung Kiệt nhịn không được kháng nghị nói: “Cậu gắp với mẹ con gắp thì có gì khác nhau hả?”
Đây là tình yêu chứa chan của một người làm cậu đó.
Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Bẩn.”
“…”
"Có nước miếng, không vệ sinh."
“…”
Mặt Cung Kiệt hiện lên dấu chấm hỏi.
Vậy đũa của Vân Thi Thi không dính nước miếng sao?
Cái thìa của Nguyệt Dao không dính nước miếng sao, sao không thấy nó ghét bỏ?
Sự khác biệt trong đãi ngộ, bên trọng bên khinh cũng quá rõ ràng rồi.