Bàn tay màu vàng kia mãnh liệt đánh tới Lâm Phong, mọi người giống như đã thấy Lâm Phong bị tát bay ra ngoài, ngay cả Nạp Lan Phượng cũng không đỡ nổi một chiêu huống chi là Lâm Phong?
- Cút đi về. Lâm Phong quát lạnh một tiếng, kiếm ra lóa mắt, kiếm quang chói mắt cùng bàn tay màu vàng kia đụng vào nhau phát ra tiếng keng keng.
Kim Thân Vũ Hồn không chỉ làm cho Thu Nguyên Hạo có lực công kích cường đại, đồng thời cũng cho y có lực phòng ngự không gì sánh được, kiếm cũng không cách nào xúc phạm đến y.
Đây chính là điều khiến Thu Nguyên Hạo kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
- Buồn cười, loại phế vật chó săn như ngươi, ngay cả tư cách thương hại ta cũng không có. Thu Nguyên Hạo trào phúng một tiếng, màu vàng lại lần nữa tăng vọt. Lâm Phong chỉ cảm thấy trên thân kiếm truyền đến lực lượng khổng lồ, gần như đánh bay thanh kiếm ra khỏi tay của hắn.
- Vậy sao? Lâm Phong thản nhiên đáp một tiếng, kiếm chỉ nhanh không phá, vô kiên bất tồi, kiếm giả hủy diệt tất cả, không có bất kỳ một người nào có thể ngăn cản ánh sáng của kiếm.
Vũ hồn binh khí có vô số chủng loại, nhưng kiếm vẫn là một trong những chủng loại mạnh nhấtvũ hồn, mặc dù Lâm Phong không có Khí Vũ Hồn, nhưng kẻ có được Kiếm Vũ Hồn chưa chắc đã hiểu kiếm hơn hắn.
- Kiếm - thế. Trong lòng Lâm Phong khẽ quát một tiếng, kiếm ảnh sắc bén, quang hoa tăng vọt, kiếm cương cường đại trên mũi kiếm phun ra nuốt vào không ngớt, phát ra tiếng vang khúc khích.
- Răng rắc
Kiếm Lâm Phong lần nữa lại đụng vào vũ hồn Thu Nguyên Hạo, tiếng vang xé rách truyền ra làm sắc mặt Thu Nguyên Hại biến hóa, hơi lệch chân, thân thể bá đạo của y thế nhưng lại lui về phía sau, né tránh một kiếm cường thịnh kia.
Nhìn Thu Nguyên Hạo lui lại, Lâm Phong chống kiếm mà đứng, cười lạnh nói: - Ngươi nói ta ngay cả tư cách thương tổn ngươi cũng không có, vậy ngươi lui lại làm gì?
Thu Nguyên Hạo nghe được lời này thì sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói: - Ta thừa nhận ta xem thường ngươi, nhưng ở trước mặt ta, ngươi vẫn chỉ là gà đất chó kiểng, không chịu nổi một kích.
- Lắm lời quá đấy! Trong lời nói Lâm Phong mang theo nồng đậm khinh thường: - Nếu như nói thiên tài chỉ dùng miệng để chiến mà nói, ngươi thật sự có thể xưng là thiên tài!
- Thật cuồng, hóa ra Đoạt Mệnh lợi hại như thế. Mọi người tận mắt thấy Lâm Phong đánh lui Thu Nguyên Hạo, ánh mắt lập lòe bất định. Bọn họ cho là mình đủ coi trọng Đoạt Mệnh rồi nhưng thật không ngờ bọn họ vẫn đánh giá thấp thực lực Lâm Phong, Lâm Phong hoàn toàn có thể tranh hùng cùng Nạp Lan Phượng cùng Lâm Thiên.
Nạp Lan Phượng cùng Lâm Thiên cũng chăm chú nhìn Lâm Phong, vừa rồi trong mắt các nàng chỉ có đối phương, hoàn toàn bỏ qua Lâm Phong, hiện tại xem ra đây là ngu muội cỡ nào, lấy thực lực Đoạt Mệnh đã có tư cách cùng các nàng nói chuyện.
- Người này tuy rằng không nhìn thấy diện mạo, nhưng hiển nhiên là còn trẻ, thiên phú xuất chúng, nếu như có thể mượn sức tới Nạp Lan gia ta nhất định sẽ là một trợ lực lớn. Trong đầu Nạp Lan Phượng hiện lên một ý niệm, sau đó cô ta đến bên cạnh Lâm Phong nói: - Đoạt Mệnh, ta thừa nhận ta đã xem thường ngươi, lấy thực lực của ngươi có thể khiến Nạp Lan gia tôn trọng, làm việc giúp Nạp Lan gia ta, về sau có thể thường xuyên gặp gỡ ta, như thế nào?
Ngữ khí Nạp Lan Phượng khôi phục lại cao ngạo cùng tự tin, bằng vào thiên phú của nàng, Lâm Phong thường xuyên tiếp xúc với nàng thì song phương đều có lợi, hơn nữa tướng mạo của nàng tốt như vậy, tin tưởng Lâm Phong sẽ không cự tuyệt nàng.
- Cút!
Điều khiến mọi người bất ngờ là, Lâm Phong chẳng những không đồng ý với Nạp Lan Phượng, thậm chí lại vung một kiếm chém về phía Nạp Lan Phượng, không lưu tình chút nào.
Đồng tử Nạp Lan Phượng một trận co rút lại, Thần Tí Vũ Hồn lập tức nở rộ, Bá Đạo Thần Quyền trực tiếp đánh lên kiếm chém về phía nàng.
Nhưng mà trường kiếm không có dừng lại, một tiếng kinh lôi nổ vang, sức mạnh cuồng bạo mang theo một đạo kiếm khí phá hủy tất cả.
Sắc mặt Nạp Lan Phượng đại biến, thân thể nhẹ nhàng nhanh chóng thối lui.
- Trong. Tay trái Lâm Phong ra một quyền, quyền này hóa thành vô số quyền ảnh, chồng lên một chỗ, một quyền so với một quyền lợi hại hơn, phảng phất như sóng triều cuồng mãnh dị thường.
Nhanh, nhanh đến khó tin, trong nháy mắt đã rơi vào trên người Nạp Lan Phượng.
Thét lên một tiếng kêu đau đớn, thân thể Nạp Lan Phượng vô lực bay ra tới bên cạnh chiến đài, thiếu chút nữa thì ngã xuống chiến đài.
Giờ phút này, mọi người không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, Lâm Phong cho bọn họ quá nhiều rung động.
Khi bọn họ không ngừng phỏng đoán thực lực Lâm Phong thì cũng là lúc bọn họ phát hiện mình vẫn luôn đánh giá thấp Lâm Phong, một lần lại một lần, thẳng đến hiện tại, Lâp Phong đánh bại Nạp Lan Phượng, gọn gàng linh hoạt.
Nhớ tới bọn họ nghĩ võ đài là của Nạp Lan Phượng cùng Lâm Thiên không khỏi có chút buồn cười, nếu không có Thu Nguyên Hạo thì Lâm Phong mới là nhân vật chính.
Không chỉ có mọi người, Nạp Lan Phượng cùng Lâm Thiên cũng không thể tin được, nhất là Nạp Lan Phượng. Trước khi Thu Nguyên Hạo xuất hiện, trong mắt của cô ả chỉ có Lâm Thiên, ba người cùng lúc đứng trên chiến đài nhưng cô ta chỉ chú ý tới Lâm Thiên, hoàn toàn không thèm nhìn Lâm Phong, lúc này nghĩ lại thì thấy buồn cười cỡ nào.
- Thực lực ngươi như thế này mà muốn chỉ đạo ta tu luyện? Lâm Phong nhìn Nạp Lan Phượng, trong giọng nói tràn ngập khinh thường. Ả này cao ngạo chưa tính, cũng không quan hệ gì tới hắn, nhưng điều làm cho Lâm Phong phẫn nộ là Nạp Lan Phượng không tôn trọng người khác, người khác phải tôn trọng ả, nếu không nghe lời thì ả sẽ lấy mạng người đó. Loại đàn bà rắn rết này, Lâm Phong chẳng thèm ngó tới.
Nạp Lan Phượng xấu hổ vô cùng, nhớ tới những lời ả nói này, ngay cả ả cũng cảm thấy buồn cười.
- Gia nhập Nạp Lan gia tộc ngươi, cùng ngươi tiếp xúc, ngươi cho mình là ai? Tự cho là đúng không coi ai ra gì, ngươi có tư cách gì để ta phải tiếp xúc? Lâm Phong tiếp tục châm chọc, hắn muốn cho Nạp Lan Phượng hiểu được, ả kiêu ngạo như vậy là buồn cười cỡ nào.
Sắc mặt Nạp Lan Phượng nóng bừng, thế nhưng lại không phản bác.
Lúc này, người phủ thành chủ nhìn lên đài, những người này phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt rét lạnh. Đoạt Mệnh ngang trời xuất thế này, đánh bại Nạp Lan Phượng, nhục nhã đệ nhất thiên tài của Nạp Lan gia bọn họ.
Không ai so với đám người lúc này kích động rồi, Lâm Thiên, Nạp Lan Phượng, Đoạt Mệnh còn có Thu Nguyên Hạo đều là thiên tài, bọn họ một người so với một người càng điên cuồng.
Không có thực lực mà khinh cuồng làm cho người ta khinh bỉ, nhưng có đủ thực lực để kinh cuồng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, Lâm Phong chính là loại người sau.
Hắn vẫn điệu thấp đi tới, một bước bùng nỗ, cho tới giờ khắc này, trên võ đài chiến đấu đã không có ai là đối thủ của hắn, hắn cuồng, đây mới gọi là nam nhi nhiệt huyết.
- Còn ngươi nữa, ta không có ý tranh đấu với ngươi, không ngăn cản ngươi báo thù. Nhưng ngươi không coi ai ra gì, lần lượt nhục nhã ta, thực cho là mình rất giỏi sao?
Ánh mắt Lâm Phong xoay chuyển dừng ở trên người Thu Nguyên Hạo, lạnh lùng nói: - Ngươi nói Nạp Lan Phượng cuồng vọng tự đại, chỉ biết kiêu ngạo ở nơi nhỏ bé như thành Dương Châu thành này, như vậy chính ngươi thì sao? Làm sao không phải loại tự cho là đúng! Thiên tài? Ta đây gà đất chó kiểng, hiện tại muốn lĩnh giáo một phen thiên tài ngươi như thế nào.
Lâm Phong nói xong, cước bộ bước ra, bản mạng vũ hồn sau khi thức tỉnh lần đầu tiên được phóng thích.
Những người này dường như đều đã quên, chính bọn họ đều đã phóng thích vũ hồn, Lâm Phong hắn còn chưa dùng.
Thế giới trước mắt hóa thành một mảnh hắc ám, đôi mắt Lâm Phong trở nên u lãnh thâm thúy, dường như là một cái động không đáy, tràn ngập vô tình cùng khinh thường.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên chậm chạp, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt của mỗi người đều rõ ràng rơi vào trong đầu của hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể biết được mọi người đang làm cái gì.
Hắn còn có thể nghe được tiếng tim đạp của mình, cảm giác được máu của chính mình lưu động, hắn cũng có thể cảm giác được tất cả động tác của Thu Nguyên Hạo, bao gồm từng cái hô hấp.
Lâm Phong căn bản không thể diễn tả được trạng thái hắn lúc này, lúc này hắn như là một vị thần vạn năng, tất cả mọi thứ trên thế gian đều không thể tránh thoát ánh mắt của hắn, không thể thoát ly dự tính trong đầu hắn.
Xuyên qua mặt nạ màu bạc, Thu Nguyên Hạo nhìn cặp mắt Lâm Phong kia, chỉ thấy cả người run rẩy, y không cách nào hình dung đây là cặp mắt như thế nào.
Lúc này, Thu Nguyên Hạo thấy lạnh cả người, lạnh đến thấu xương, thậm chí y còn có ảo giác rằng kẻ đứng trước mặt y vốn không phải là người.
Lâm Phong, rõ ràng đứng trước mặt y nhưng Thu Nguyên Hạo lại không cảm giác được hô hấp cùng cước bộ của Lâm Phong, nếu y nhắm hai mắt thì y chắc chắn sẽ không biết trước mặt y có kẻ đang đi về phía mình.
- Đông, đông, đông
Giờ phút này không gian yên tĩnh tới cực điểm, ánh mắt mọi người đều nhìn Lâm Phong, dường như không gian chỉ còn có một người Lâm Phong.
Mặc dù bước chân của Lâm Phong không có bất kỳ một thanh âm, nhưng mỗi một bước Lâm Phong hạ xuống, lòng của bọn họ đều rung động theo, phảng phất như nhịp điệu của trời đất.