TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 93: Người trong tranh

Trong cổ điện, trên một giường đá tu luyện, Lâm Phong khoanh chân mà ngồi, theo nguyên thạch không ngừng tiêu hao, nguyên khí được hút ra sạch sẽ, ánh mắt Lâm Phong cũng mở ra, ngừng tu luyện.

Một đường võ đạo, cũng không thể cứ mãi tu luyện là có thể không ngừng đột phá cảnh giới, trừ việc phải thu nạp đầy đủ thiên địa nguyên khí, còn phải có tâm cảnh cùng lĩnh ngộ mới có thể đuổi kịp cảnh giới, như vậy mới có thể thuận lợi đột phá.

Lâm Phong cảm giác được thiên địa nguyên khí trong cơ thể đã đủ để đột phá đến tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, thiếu sót bây giờ là một cơ hội mà thôi, kỳ ngộ tới thì đột phá cũng nước chảy mà thành sông.

- Hình như ta vào cổ điện đã bảy ngày rồi.

Lâm Phong tính toán thời gian, sau đó liền đứng đậy, nhìn xung quanh cổ điện một cái, nhấc chân bước ra, hướng về cửa ra mà đi.

Lấy thực lực hôm nay của Lâm Phong, không cách nào ngự không mà đi, tự nhiên không thể rời đi bằng cách leo lên vách đá dựng đứng kia, chỉ có thể theo một đường ra khác, một lối đi nhỏ hẹp sâu thẳm.

Hơn nữa, theo Lâm Phong thì thông đạo này là con đường tiền bối đời trước của Lâm Phong mở ra, chủ nhân cổ điện không thể nhàn nhã mà đào một lối đi dài thông đến Hắc Phong Lĩnh như thế.

Tiền bối Vân Hải tông có thể nghĩ tới lúc tông môn gặp nguy cơ mà dựng lên, nhưng không nghĩ tới, lúc này, người Vân Hải tông ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, bị một lưới bắt hết, trụ diệt hết thảy, máu chảy thành sông.

Lâm Phong đi qua nhiều canh giờ mới đến cuối lối đi, nơi này lờ mờ không ánh sáng, không gian nhỏ hẹp, dựng đứng, đầu Lâm Phong đã đụng phải hòn đá phía trên.

Tựa đầu lên hòn đá nhô lên phía trên, Lâm Phong từ trong khe hở chui ra, ánh trăng chiếu xuống người Lâm Phong, mang theo vài phần khí tức u lãnh.

Nơi đây là một đỉnh núi, đá vụn lởm chởm, cao thấp không đều.

- Vậy mà lối ra ở đây, quả nhiên rất an toàn. Lâm Phong âm thầm bội phục tâm tư tinh tế của người bố trí cửa ra này. Nơi này là Hắc phong Lĩnh, ít ai lui tới, phần lớn đều là yêu thú, trong yêu thú trong núi lại có thân hình không lồ, dù phát hiện ra cửa động này cũng không cách nào theo cái lối nhỏ hẹp này mà tiến vào cổ điện.

Huống chi, nếu có người hoặc yêu thú phát hiện ra mà đi vào được trong đó, ai lại nguyện ý đi vào một cái hang nhỏ hẹp tràn đầy bóng tối trong vài canh giờ, mà còn không biết đi tới đâu.

Không cần Lâm Phong di chuyển hòn đá, khi hắn vừa ra ngoài thì những hòn đá kia đã bắt đầu lăn về cửa động, chặn kín cửa lại.

Lâm Phong ngồi trên hòn đá, ngửa đầu nhìn ánh trăng treo cao phía trên, trong mắt lộ vẻ buồn bã.

Độc hành khắp dị giới, lại cô độc tịch mịch như thế.

Ngày xưa, lúc hắn rời khỏi thành Dương Châu, cười ngựa hát ca, trường kiếm hành giang hồ, khi đó hắn cũng không ngờ, giang hồ tràn đầy âm hiểm xảo trá, gió tanh mưa máu.

Tất nhiên, đường phía trước có hiểm nguy hơn nữa, hắn cũng chỉ có thể nắm mũi nhọn ba xích trong tay, hướng trời mà hát, đâm thủng trời này.

Gió đêm u lãnh thổi qua, làm cho áo quần phất phơ, nhưng Lâm Phong vẫn bình tĩnh ngồi đó, không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

Lúc này, thiên địa nguyên khí xung quanh đột nhiên nổi sóng, theo tứ chi bách hài của Lâm Phong mà tràn vào trong thân thể, phi thường kì diệu.

Thậm chí Lâm Phong cảm giác không có chỗ nào không tốt, vẫn nhìn ánh trăng, vô tâm vô tình, vô dục vô cầu, lúc này, hắn dường như quên đi hết thảy, dứt bỏ hết thảy.

- Ồ!?

Sau một lúc lâu, Lâm Phong từ trong nhập định tỉnh lại, không khỏi ngẩn người.

Vươn tay, thiên địa nguyên khí màu bạch nhũ quay cuồng trong lòng bàn tay hắn, so với trước kia thì càng thêm nồng đậm.

- Đột phá!?

Lâm Phong lộ ra một tia kinh ngạc, dồn hết tâm trí tu luyện thì vẫn kẹt trong bình cảnh, không nghĩ tới, chỉ nhập định một lúc lại đột phá, như vậy đại khái gọi là cơ duyên cùng tâm cảnh sao.

- Linh Vũ cảnh tầng ba, hơn nữa còn các bài tẩy của ta, hôm nay, dù gặp phải Đoàn Hàn mà nói, ta cũng có thể chiến thắng dễ dàng.

Nhớ tới Đoàn Hàn, trong mắt Lâm Phong lộ ra băng hàn, cha con Đoàn gia đều phải giết, bọn chúng là thủ phạm diệt tuyệt Vân Hải tông.

- Kẻ nào? Ngay lúc này, Lâm Phong quát lên một tiếng, thân thể chuyển đi trong nháy mắt, con ngươi không khỏi híp lại.

Lúc này, một bóng người xuất hiện trước mắt hắn, nhưng hết lần này tới lần khác, lại làm cho hắn cảm giác không chân thực.

Đây là một thân ảnh vô cùng xinh đẹp, theo ánh trăng chiếu xuống, làm cho Lâm Phong có thể thấy rõ dung nhan khuynh thế của nàng.

Đẹp! Đẹp giống như trong mộng, trong đồng thoại! Thân hình xinh đẹp này mang một thân áo trắng đơn bạc, dưới ánh trăng u lãnh làm cho người ta thương tiếc, muốn ôm lấy nàng mà tỉ mỉ che chở, nhưng lại không thể sinh ra nửa điểm ý tứ xúc phạm.

- Quá hoàn mỹ

Lâm Phong đờ đẫn, dù hôm nay hắn có tâm trí đủ kiên nghị nhưng thấy bóng hình này vẫn không cách nào nhịn được mà rung động, cô gái không dính bụi trần này giống như là tiên nữ hạ phàm.

Liễu Phỉ cũng xinh đẹp, đẹp đến mức chân thật.

Mà cô gái trước mắt này là cho Lâm Phong sinh ra một loại ảo giác, đẹp đến mức người ta không dám tin, giống như là người trong bức họa.

- Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?

Cô gái xinh đẹp tuyệt luân này vừa mở miệng nói, thanh âm như tiếng trời, nhưng thanh âm này cũng kéo Lâm Phong về với thực tại. Hắn không nhìn lầm, đây cũng không phải là người trong bức họa gì, mà là một người chân thật, nhưng mà đẹp đến mức người ta hít thở không thông.

- Ta gọi là Lâm Phong, nơi này là chỗ nào, sao nàng lại xuất hiện ở đây?

Lâm Phong nghi hoặc hỏi. Nơi này hẳn là Hắc Phong Lĩnh, đối phương lại là một cô gái xinh đẹp, còn ở đêm khuya mà xuất hiện ở nơi này, làm cho hắn không cách nào nghĩ thông suốt.

Nhưng mà vừa rồi, lúc đối phương đi vào thì Lâm Phong mới phát hiện được, hiển nhiên, cô gái xinh đẹp này cũng không nhu nhược như bề ngoài, thực lực tất nhiên không tệ.

- Lâm Phong!

Cô gái lẩm bẩm nói, lập lại tên Lâm Phong, lập tức nói: - Ta luôn ở chỗ này, nhưng mà ngươi lại tới đây, vậy mà còn hỏi ta đây là địa phương nào?

- Ta cũng không biết tại sao ta lại xuất hiện ở đây.

Lâm Phong nhún vai, có vài phần bất đắc dĩ, nói ra lời này, có lẽ ngay cả chính mình cũng không thể tin tưởng.

- Đã như vầy thì ngươi nhanh rời đi đi! Cô gái đạm mạc nói.

- Nhưng mà hiện tại ta cũng không biết là ở đâu, không biết làm thế nào để rời đi. Lâm Phong cười khổ liên tục, từ trong cổ điện ra ngoài, hắn căn bản không biết đang ở vị trí nào.

- Nơi này là Hắc Phong Lĩnh sao?

Lâm Phong hỏi một câu.

Cô gái nhìn Lâm Phong một cái, vậy mà hắn còn không biết nơi này là Hắc Phong Lĩnh hay không?

- Ừ, hơn nữa còn lại bụng của Hắc Phong Lĩnh.

- Lâm Phong sửng sốt, bụng Hắc Phong Lĩnh?

- Chắc là Bắc lão cũng chưa đi qua thông đạo này rồi.

Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một tia cười khổ, bên ngoài Hắc Phong Lĩnh có rất nhiều yêu thú có thực lực cường đại, ở bụng lĩnh thì càng là nơi yêu thú hoành hành, hắn muốn ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy.

Nếu Bắc lão biết được tình huống như thế mà nói, không biết có ném Lâm Phong ở lại cổ điện hay không, để cho Lâm Phong theo thông đạo mà ra ngoài.

- Nàng mới nói là nàng luôn sống ở đây?

Lâm Phong đột nhiên nhớ tới lời cô gái xinh đẹp này mới vừa nói, ánh mắt híp lại, còn có người dám ở bụng Hắc Phong Lĩnh?

- Đúng vậy, từ nhỏ ta đã sống với mẹ ở đây.

Cô gái gật đầu.

- Chưa từng ra ngoài? Lâm Phong lại hỏi.

- Chưa!

- Lâm Phong không biết nói gì cho phải, nhưng mà một yêu nghiệt như vậy ra ngoài, e rằng sẽ tạo ra không ít tai họa. Từ xưa hồng nhan họa thủy, huống chi khuynh quốc khuynh thành như cô gái trước mắt này.

- Có lẽ mẹ nàng cũng đẹp như nàng ta, như vậy mới ẩn cư ở nơi này.

Trong lòng Lâm Phong âm thầm suy đoán, hỏi: - Xung quanh đây có yêu thú không?

- Không có! Cô gái lại lắc đầu.

Lâm Phong khẽ gật đầu, khó trách nàng vẫn cư ngụ ở đây, Hắc Phong Lĩnh lớn như vậy, có một chỗ không có yêu thú cũng bình thường.

- Ngươi muốn ra ngoài sao?

Cô gái đột nhiên quay đầu hỏi Lâm Phong, trong ánh mắt mang theo thần tình khác lạ.

- Dĩ nhiên, sáng mai ta chuẩn bị ra ngoài.

- Ta muốn đi một nơi, ta dẫn ngươi ra ngoài.

Cô gái lần nữa lên tiếng, để cho Lâm Phong có chút quái dị, nàng ta mang mình ra ngoài?

Hắc Phong Lĩnh là thế giới của yêu thú, mặc dù cô gái này hẳn là có tu vi không yếu, nhưng nhìn tuổi cũng xấp xỉ với hắn, không thể quá mạnh mẽ, muốn ra ngoài, nói dễ vậy sao.

Mình có vũ hồn Huyễn Ma yêu thú, có thể ngụy trang, muốn ra ngoài còn dễ hơn một chút.

- Ngươi không tin? Dường như cô gái hiểu được tâm tư của Lâm Phong, hỏi.

- Đúng là không tin, trong Hắc Phong Lĩnh này nguy cơ trùng trùng, muốn ra ngoài cũng không đơn giản như vậy, huống chi một mình nàng còn chưa bao giờ ra ngoài.

- Mặc dù ta chưa bao giờ ra ngoài, nhưng đối với Hắc phong lĩnh ta lai rõ như lòng bàn tay, thậm chí còn biết đi hướng nào có thể tránh được yêu thú, dễ dàng đi ra Hắc Phong Lĩnh.

Cô gái vẫn lạnh lùng như trước, lời nói vẫn không mang theo tình cảm sắc thái nào.

Đối với Hắc Phong Lĩnh hiểu rõ như lòng bàn tay? Hơn nữa còn biết như thế nào để tránh né yêu thú?

Lâm Phong híp mắt lại, hồ nghi nhìn cô gái xinh đẹp đến quá phận này, nếu thật sự như thế, có nàng mang mình ra ngoài sẽ an toàn hơn nhiều.

- Nàng nguyện ý mang ta ra ngoài? Lâm Phong hỏi.

- Ừ, ta chưa từng ra ngoài lần nào, cũng muốn đi ra xem một chút, khi ra khỏi Hắc Phong Lĩnh rồi thì ta cũng cần ngươi giúp. Thiếu nữ ngây thơ nói, giống như không có nửa điểm phòng bị.

- Vậy mẹ nàng

- Người đã ra ngoài rồi, còn không biết đến lúc nào mới trở về, không cần lo cho người.

Lâm Phong khẽ trầm ngâm, nếu nơi này là bụng Hắc Phong Lĩnh, vô số yêu thú cường đại, một mình hắn thật sự khó mà ra ngoài.

Gật đầu, Lâm Phong hỏi: - Lúc nào thì lên đường?

- Bây giờ. Cô gái dứt khoát nói.

- Tốt, ta muốn qua Vân Hải tông, nàng biết chứ?

Lâm Phong gật đầu, đứng dậy nói.

- Biết, hết thảy xung quanh Hắc Phong Lĩnh, ta đều biết, nhưng rời khỏi khu vực Hắc Phong Lĩnh thì ta không biết gì cả.

Cô gái vẫn thanh thúy trả lời như trước, vẫn không có nửa điểm tâm cơ.

Đọc truyện chữ Full