Sát ý đáng sợ từ trên người Tần Vấn Thiên quét qua, mọi người nhìn thân trên lồ lộ của hắn, trong lòng rúng động dữ dội. Trên cơ thể của Tần Vấn Thiên có từng đường vân huyết mạch đập vào mắt, mọi người giống như nhìn thấy những sợi xích dài hẹp phức tạp quấn quanh.
- Đó là thứ gì thế?
Trong lòng mọi người chấn động dữ dội, ngay cả Mạc Thương vừa bước lên chiến đài cũng sững sờ. Ban nãy mới nhìn thấy Tần Vấn Thiên gặp nguy hiểm thì hắn vội chạy ra khỏi chỗ tối. Không chỉ riêng Mạc Thương, lúc này cũng đã có vài vị trưởng lão khác của học viện đi tới, có điều lại không có ai chú ý, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào phía thân trên của Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đặt Phàm Nhạc xuống, rồi quay phắt lại nhìn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phong.
Nhìn thấy đôi mắt khát máu của Tần Vấn Thiên, Mộ Dung Phong bỗng cảm thấy từng cơn sợ hãi, sức mạch huyết mạch của hắn phảng phất run rẩy theo.
- Rầm!
Bước chân Tần Vấn Thiên đạp ra ngoài, đằng đằng sát khí, lao thẳng về phía hai người Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo.
Thần sắc của Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo trùng hẳn xuống, sau đó bọn họ cũng lập tức nhào tới chỗ Tần Vấn Thiên, chuyện đã tới nước này rồi, bọn họ không thể thua được.
- Giết.
Tần Vấn Thiên quát lớn lại một lần nữa. Luân Hải Ấn mang theo huyết quang sát khí ngợp trời, ập tới chỗ Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo. Hai luồng công kích vừa chạm vào nhau thì trực tiếp bị kéo rơi xuống, thân thể bị đánh bay ra ngoài cùng lúc, khí huyết trong cơ thể bốc lên cuồn cuộn, ho ra máu tươi.
Tần Vấn Thiên lại điên cuồng lao tới, sắc mặt Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo đều trở nên trắng bệch ra. Bọn họ quay người chạy về phía dưới chiến đài nhưng chỉ trong nháy mắt thì Đỗ Hạo đã bị Tần Vấn Thiên đuổi kịp đánh cho một chưởng, cả người bắn ra phía xa, té lăn trên mặt đất rồi hôn mê bất tỉnh.
- Điên cuồng quá.
Ánh mắt của mọi người đều dại ra, trận đấu ngày hôm nay quả thật nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Tần Vấn Thiên không dừng lại, tiếp tục đuổi theo công kích Mộ Dung Phong. Cảm nhận được sát ý đằng sau mình, trên mặt Mộ Dung Phong hiện đầy vẻ hoảng sợ, người đứng đầu trong số tân sinh của học viện Đế Tinh như hắn nay cũng sẽ bị tên điên này giết tại đây sao?
Luân Hải ấn lại xuất ra một lần nữa, Tần Vấn Thiên nén giận ra tay, chưởng ấn vô cùng khủng bố muốn xé rách thân thể của Mộ Dung Phong.
- Dừng tay!
Đúng lúc này trong hư không truyền tới một tiếng thét lớn. Chỉ thấy một thân ảnh từ trên trời đáp xuống, đánh ra một chưởng lớn. Luân Hải ấn trong nháy mắt vỡ vụn, gió lốc cực mạnh quét ra trực tiếp đánh bay Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên bò dậy, lau vết máu trên khoé miệng. Nhìn về thân ảnh phía trước với sát khí bừng bừng
Khương Chấn!
- Thứ khốn kiếp, không ngờ ngươi lại nham hiểm như vậy, muốn hạ độc thủ với đồng môn thêm một lần nữa.
Khương Chấn phẫn nộ quát to với ánh mắt sắc bén.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào hắn, sát khí bùng lên dữ dội, lạnh lùng nói:
- Ban nãy lúc bọn chúng ra tay với ta sao không thấy ngươi ló mặt ra?
- Đệ tử Âu Thần của ngươi đã nói trận đấu vẫn còn chưa kết thúc thì không ai được phép can thiệp. Hiện tại ngươi lại chạy tới đây thế này, đúng là kịp lúc thật đấy.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên vô cùng lạnh lẽo, không để cho Khương Chấn chút mặt mũi nào. Còn Mộ Dung Phong thì lúc này đang đứng ở sau lưng Khương Chấn, hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên mang ý kiêng dè sâu sắc.
- Khương Chấn, ngươi thân là trưởng lão của học viện mà lại ra tay với đệ tử của ta như thế, đúng là không biết xấu hổ!
Mạc Thương chậm rãi đi tới bên cạnh của Tần Vấn Thiên, nhìn chằm chằm Khương Chấn.
- Thiên Thủ trưởng lão, có phải ngươi cũng nên đi ra rồi không.
Khương Chấn mở lời, lập tức có một thân ảnh lăng không bay ddến, rõ ràng chính là Thiên Thủ trưởng lão của Chấp Pháp viện.
Nhược Hoan cũng đi tới, đưa mắt nhìn về Thiên Thủ, mở lời nói:
- Thiên Thủ trưởng lão, công bằng mà nói thì dùng đan dược lúc trong lúc chiến đấu để tăng cường sức chiến đấu, lại còn dùng thủ đoạn tàn độc muốn phế đồng môn, ta muốn hỏi việc này nên xử trí thế nào?
Thiên Thủ cười khổ, có phần phiền muộn. Hắn đã quan sát trận đấu này từ đầu tới cuối, khiếp sợ trước thiên phú của Tần Vấn Thiên và Mộ Dung Phong, hai người đều kiệt xuất như vậy, nhất là Tần Vấn Thiên lại càng hơn một bậc, nhưng mà nếu như Mộ Dung Phong xảy ra chuyện gì, thì cũng là một tổn thất đối với học viện, hắn lại phải đứng trước cục diện khó xử lần nữa.
- Thiên Thủ trưởng lão, trận đấu này coi như dừng lại ở đây là rồi, hơn nữa lúc chiến đấu cũng không có quy định là không được sử dụng một chút thủ đoạn mà. Mộ Dung Phong đã thua, Kỵ Sĩ minh sẽ trả tiền thua cược nhưng Tần Vấn Thiên ra tay độc ác với Đỗ Hạo như vậy, lại còn truy sát Mộ Dung Phong có phải cũng nên trừng phạt một chút không?
Khương Chấn cũng nhìn Thiên Thủ, mở lời nói với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
- Thắng thì không cho phép người khác nhúng tay vào, thua thì tên già lập tức đứng ra. Đúng là nực cười, nếu như hôm nay dừng tay ở đây thì sao ta có thể đối mặt với huynh đệ được đây.
Tần Vấn Thiên bước tới, tiếp tục đi về phía Mộ Dung Phong. Thần sắc Khương Chấn trầm xuống, dời bước đứng chắn trước mặt Tần Vấn Thiên nói:
- Không biết tốt xấu, coi thường trưởng bối, đúng là thứ không có gia giáo.
- Lão già khốn kiếp.
Tần Vấn Thiên tiếp tục đi về phía trước, nhìn chằm chằm vào Khương Chấn. Nghe thấy Tần Vấn Thiên nhục mạ mình thì khí tức của Khương Chấn lại càng lạnh lẽo hơn.
- Hôm nay xem ra ta cũng phải làm càn một trận rồi.
Mạc Thương chậm rãi bước ra, lao thẳng về phía Khương Chấn, thản nhiên nói với Tần Vấn Thiên:
- Cứ giao hắn lại cho ta.
- Mạc Thương, ngươi đúng là ngông cuồng.
Khương Chấn nhìn Mạc Thương, sắc mặt cứng lại, chỉ thấy đối phương đang nhào qua muốn động thủ với hắn.
Mấy chuyện như trưởng lão của học viện tranh đấu rất hiếm thấy, nhưng hôm nay học viên của học viện Đế Tinh lại được tận mắt nhìn thấy.
- Trở về Kỵ Sĩ minh.
Âu Thần quát to lên một tiếng với Mộ Dung Phong, lập tức dẫn người của Kỵ Sĩ minh rút lui khỏi nơi này.
Tần Vấn Thiên nhìn về mấy người Nhược Hoan, mở lời nói:
- Sư tỷ, có thể giúp ta một việc được không?
Nhược Hoan nghe thấy Tần Vấn Thiên nói thế thì khoé môi cong lên mỉm cười lay động lòng người, lập tức nói:
- Trận chiến của Kỵ Sĩ minh và Thanh Vân minh còn chưa kết thúc đâu nhé. Nếu như Kỵ Sĩ minh đã công khai nhúng tay vào như thế thì Thanh Vân minh chúng ta cũng không thể để lép vế được.
Nói rồi bọn họ cũng chạy về phía đám người Kỵ Sĩ minh.
Tần Vấn Thiên cũng đi tới, khiến cho nội tâm của đám đông dậy cơn sóng lớn theo từng bước đi của Tần Vấn Thiên.
- Loạn rồi, loạn hết cả rồi!
Thiên Thủ nhìn một cảnh này thì liên tục cười khổ, chỉ có thể chạy theo..
Người của Kỵ Sĩ minh lui về trong một trang viên độc lập, nhưng lại thấy Thanh Vân minh ồ ạt đánh tới khiến cho sắc mặt Âu Thần khó coi đến cực điểm.
- Khinh người quá đáng, đánh!
Trên mặt Âu Thần lộ ra vẻ lạnh lẽo, ngay sau đó có đủ loại Tinh Hồn được điên cuồng phóng ra, hai bên trực tiếp lao vào đánh nhau. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên thì lại nhìn về phía Mộ Dung Phong đứng ở phía xa, sát khí vẫn cuồng bạo như cũ.
- Ầm!
Thân thể của Tần Vấn Thiên điên cuồng lao tới.
- Mở đường cho hắn!
Nhược Hoan hét lên, Dư Phi và Đại Sơn chia ra đứng hai bên trái phải của Tần Vấn Thiên, phóng Tinh Hồn ra. Hai người bọn họ cũng là người của Thanh Vân minh.
Tốc độ của Tần Vấn Thiên cực nhanh, bên cạnh có người đánh tới thì đã kiếm của Dư Phi và đòn tấn công cuồng bạo của Đại Sơn nháy mắt đánh lùi, tất cả đều rơi vào trạng thái bạo tẩu, tấn công không tiếc bất cứ giá nào, không ai có thể ngăn cản được.
Sắc mặt Mộ Dung Phong vô cùng khó coi, lại xoay người chạy trốn lần nữa. Toàn bộ nguyên lực tinh thần trong cơ thể Tần Vấn Thiên đều theo Luân Mạch dồn vào hai chân, mỗi lần dậm chân đều giống như đang chạy cực nhanh, còn nhanh hơn cả Mộ Dung Phong. Trong nháy mắt đã đuổi kịp, hắn gầm lên thật lớn đánh Hàng Long quyền ra, nháy mắt đánh tới phía sau lưng Mộ Dung Phong, khiến hắn ngã ra đất.
Mộ Dung Phong quay người lại thì lập tức trông thấy một bàn chân đạp lên lồng ngực của hắn, khiến hắn phải thổ huyết.
- Dừng tay!
Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy Khương Chân đạp không nhún người bay lên một cái, sau đó đáp xuống trước mặt Tần Vấn Thiên, nhìn chằm chằm vào hắn rồi lạnh giọng nói:
- Đây đã là lần thứ hai rồi, hơn nữa lần này lại là người đứng đầu trong số tân sinh của học viện Đế Tinh.
Khương Chấn nói xong thì giẫm chân một cái, uy áp khủng bố đè thẳng xuống chỗ Tần Vấn Thiên.
- Ngươi cứ thử động tới hẳn xem.
Mạc Thương đuổi theo sát, đáp xuống sau lưng Tần Vấn Thiên.
Phía xa lục tục có người chạy đến, trong lòng ai cũng rúng động. Đây đúng là lần thứ hai, giống hệt với lần trước khi hắn giết Âu Phong vậy.
- Đứng đầu tân sinh? Bây giờ hắn đã không phải nữa rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào Khương Chấn nói thẳng:
- Khí tức của Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo đồng thời tăng vọt lên, ngươi đừng có nói với ta là bọn chúng không dùng đan dược nhé. Dùng thủ đoạn đê hèn thế này, lại còn muốn dùng mưu phế bỏ ta và Phàm Nhạc. Đám Kỵ Sĩ minh thì không cho phép người khác can dự, ngươi lẫn trưởng lão của Chấp Pháp viện cũng không hề ra mặt ngăn cản bọn chúng, vậy thì bây giờ bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng cản ta.
- Ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi lập lại lần nữa.
Khương Chấn tiếp tục bước lên, Mộ Dung Phong này kiệt xuất hơn Âu Phong nhiều.
- Hôm nay ta nhất định phải làm!
Tần Vấn Thiên nói xong thì lập tức nhìn chằm chằm đám người Âu Thần, lạnh lùng nói:
- Lần đầu tiên là muốn giết ta ở Hắc Ám Sâm Lâm, lần thứ hai thì là ở Ảo mộng chi thành, thêm cả ban nãy nữa thì đã là ba lần rồi, các ngươi không sợ thì ta cần gì phải sợ.
Sát ý của Tần Vấn Thiên bừng bừng, lập tức cúi đầu nhìn về phía Mộ Dung Phong.
- Kẻ dám động đến huynh đệ của ta, dù có là ai đi nữa ta cũng sẽ giết!
Tần Vấn Thiên quát lạnh một tiếng, Luân Hải ấn lại đánh xuống một lần nữa, hóa thành chưởng ấn khổng lồ nện xuống đầu của Mộ Dung Phong.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Người đã từng đứng đầu trong số tân sinh của học viện Đế Tinh đã bị Tần Vấn Thiên giết chết ngay trước mặt Khương Chấn.
- Ngươi chán sống rồi!
Sát khí trên người Khương Chấn bốc lên, Tần Vấn Thiên trừng mắt nhìn hắn, chẳng chút sợ hãi:
- Hôm nay ta có thể giết chết được hắn thì trong vòng vài năm tới ta cũng có thể giết chết ngươi, nên có giỏi thì ngươi giết ta đi, bằng không thì đừng có mà chọc đến ta.
Nói xong thì Tần Vấn Thiên xoay người rời đi, để lại Khương Chấn đang cực kỳ khiếp sợ.
Hôm nay ta có thể giết chết được hắn thì trong vòng vài năm tới ta cũng có thể giết chết ngươi, nên có giỏi thì ngươi giết ta đi, bằng không thì đừng có mà chọc đến ta.
Khương Chấn tức giận tới mức toàn thân run lên, loại run rẩy này ngoại trừ vì tức giận ra thì có lẽ còn bao gồm cả chút kiêng dè ẩn sâu trong lòng hắn, ánh mắt của tên thiếu niên đó lại lạnh lẽo như thế, kiên định đến vậy.