Thiên Nhất học viện ồn ào tiếng người, người đi lại không ngớt, dường như đang bàn tán chuyện gì đó.
- Không ngờ lần này triều đình lại tổ chức quân đoàn đi thành Đoạn Nhận, chẳng lẽ nước Ma Việt kia tấn công quá mạnh nên thành Đoạn Nhận sắp không chống đỡ được nữa?
Trên con đường lớn giữa Thiên Nhất học viện, một người khẽ nói, mang theo vài phần than thở. Người này là người của hệ Tướng Tinh, vẫn luôn kính ngưỡng Liễu Thương Lan, không ngờ nay Thần Tiễn tướng quân cũng không chống đỡ được nữa.
- Chắc là vậy, nếu không thì trước kia đều là các học viện phái đệ tử tự mình đến thành Đoạn Nhận rèn luyện, im hơi lặng tiếng chứ không làm to chuyện như lần này. Lần này á, hoàng thất hạ lệnh triệu tập, khiến Thiên Nhất điều động đệ tử ưu tú gấp rút tiếp viện cho thành Đoạn Nhận, lại còn tạo quân đoàn nữa chứ.
Một người khác trả lời, hai người sánh vai bước tới cùng một phía.
Hơn nữa không chỉ hai người bọn họ, rất nhiều của Thiên Nhất học viện đều đi tới cùng một hướng.
Lúc này, ở bên ngoài Thiên Nhất học viện, có một đám người mặc áo giáp màu bạc đang lẳng lặng cưỡi trên tuấn mã, trông thật uy vũ phi phàm.
Mà trước mặt những người này là rất nhiều đệ tử của Thiên Nhất học viện, họ cũng cưỡi tuấn mã, thậm chí là yêu thú, dường như đang chờ xuất phát.
Lúc này tiếng móng chân nện xuống đường vang lên, một bóng người màu trắng lao đến với tốc độ cực nhanh.
Áo trắng, bạch mã.
- Vấn Ngạo Tuyết.
Nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp như con gái kia, mọi người đều giật mình, lần này Vấn Ngạo Tuyết cũng đi.
- Tốc độ hơi chậm.
Bạch mã vù vù chạy tới, Vấn Ngạo Tuyết liếc qua mọi người, khẽ mỉm cười một cái. Sau đó gã đi vào trận doanh của hệ Tướng Tinh, những người khác đều lui ra sau, nhường vị trí dẫn đầu cho Vấn Ngạo Tuyết.
Mà trận doanh bên cạnh, người dẫn đầu lãnh đạm liếc Vấn Ngạo Tuyết một cái, nói:
- Vấn Ngạo Tuyết, ngươi đến xem náo nhiệt gì chứ?
- Lạc Vũ ngươi có thể đi, sao Vấn Ngạo Tuyết ta không thể đến giúp vui!
Vấn Ngạo Tuyết khẽ cười, đôi mắt xinh đẹp kia lại mang theo vài phần mê người.
Lạc Vũ kia hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Vấn Ngạo Tuyết nữa mà quay sang nhìn quân sĩ mặc áo giáp màu bạc kia, nói:
- Thời gian đã không sai biệt lắm, nên xuất phát thôi.
- Ừm.
Vị quân sĩ dẫn đầu kia gật gật đầu, nói:
- Chuẩn bị xuất phát.
Gã vừa nói xong thì tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, trong Thiên Nhất học viện một hàng thiết kỵ phi nước đại tới, bụi bay mù mịt. Người cầm đầu là một gã thanh niên tuấn tú đẹp trai, hắn ngồi trên một con thiết kỵ uy vũ bất phàm, chạy với tốc độ nhanh như tia chớp, đúng là cực phẩm trong loài ngựa, Long Câu.
Hai bên thanh niên này là hai thiếu nữ, một người che mặt, trông vô cùng thánh khiết như tiên nữ giáng trần.
Mà cô gái bên kia thì có dáng người rất nóng bỏng, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ khí khái hào hùng, phấn chấn hừng hực.
- Thật có phúc.
Nhiều người thấy vậy thì thầm hâm mộ, có hai cô gái đi theo hai bên đúng là có phúc.
Nhưng cũng có nhiều người ngưng mắt lại nhìn thanh niên ngồi Long Câu, Lâm Phong.
Nay ở Thiên Nhất học viện này danh tiếng của Lâm Phong cực kỳ vang dội, người không biết hắn phải nói là cực ít. Lúc này hắn xuất hiện lập tức tạo nên gợn sóng không hề nhỏ.
Lâm Phong cũng đến thành Đoạn Nhận, đích thân vào chiến trường, thậm chí còn mang theo một đoàn người, trong đó còn có hai cô gái xinh đẹp.
- Ngươi đã đến rồi.
Vấn Ngạo Tuyết mỉm cười với Lâm Phong, chào hắn.
Lâm Phong gật đầu với Vấn Ngạo Tuyết, đương nhiên là hắn phải đi rồi.
Mà lúc này tên Lạc Vũ hệ quý tộc kia quay sang nhìn Lâm Phong, khẽ hô:
- Lâm Phong!
Lâm Phong cũng nhìn sang Lạc Vũ, hắn không biết kẻ này.
- Có chuyện gì không?
Lâm Phong hỏi.
- Không có gì.
Lạc Vũ lắc lắc đầu:
- Đánh bại được Hắc Ma, ngươi may mắn đấy! Hy vọng là trên chiến trường ngươi cũng may mắn như vậy, nơi đó không phải chỗ để chơi đùa.
Nói xong, Lạc Vũ quay mặt đi không nhìn Lâm Phong nữa, mà điều khiển ngựa di chuyển lên phía trước.
- May mắn?
Lâm Phong sửng sốt, hắn đánh thắng Hắc Ma là do may mắn?
Cười cười, Lâm Phong hướng về Lạc Vũ hô lên:
- Ngươi cũng thế nhé, đừng để một đi không trở lại!
Nghe vậy, Lạc Vũ đột ngột dừng ngựa lại, trên người gã lập tức tỏa ra lãnh ý, phóng thẳng tới Lâm Phong.
Cùng lúc đó, Lạc Vũ đạp lên yên ngựa bay vút lên cao, một chưởng như một tia chớp chém thẳng tới Lâm Phong, trong chưởng dường như truyền ra tiếng rít gào.
Rầm!
Tuấn mã hí lên, con Long Câu mà Lâm Phong ngồi kia lồng lên, hất Lâm Phong bay ngược ra sau, sau đó là một tiếng ngã rầm xuống đất, khóe miệng hắn dật ra chút máu.
Mà Lạc Vũ lại đạp mạnh lên người Long Câu khiến Long Câu trực tiếp ngã nhào xuống đất, hí lên không ngừng. Lạc Vũ lại mượn lực của cú đạp này bay về trên tuấn mã của gã.
Quá nhanh, từ lúc Lâm Phong nói xong cho đến lúc Lạc Vũ giận dữ tấn công, chỉ trong chốc lát Lạc Vũ đã hoàn thành công kích vô cùng hoàn mỹ này.
Nhìn Lâm Phong, Lạc Vũ lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ta là Hắc Ma, có thể cho phép ngươi càn rỡ láo xược ư?
Mọi người đều khiếp sợ, nhìn Lạc Vũ tự cao tự đại kia, thấy gã thật bá đạo.
Lâm Phong tuy có thiên phú dị bẩm, thậm chí có thắng được Hắc Ma, nhưng so với Lạc Vũ thì vẫn còn kém xa.
Lạc Vũ xếp thứ bảy trong Thập đại đệ tử của Thiên Nhất học viện, gã khác với Hắc Ma, không cần dùng bí pháp mà đã có được thực lực Linh Vũ cảnh tầng bảy.
Lúc này, mọi người chỉ thấy Lâm Phong lau đi vệt máu ở khóe miệng rồi đứng dậy, lưng vẫn thẳng như trước. Ánh sáng lóe lên, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Lâm Phong, mang theo ánh sáng rực rỡ chói lóa và sắc bén, dường như là có sinh mạng vậy.
Một luồng chiến ý mênh mông dâng lên từ người Lâm Phong, hùng mạnh, lạnh thấu xương, không hề sợ hãi.
Hơn nữa trong chiến ý này còn có kiếm ý vô cùng sắc bén.
- A?
Mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Phong, chẳng lẽ Lâm Phong vẫn muốn chiến tiếp ư?
Lạc Vũ cũng nhíu mày lại, nhìn Lâm Phong với ánh mắt khá cổ quái.
Lâm Phong chầm chậm bước ra, nhất thời kiếm ý và chiến ý mênh mông kia như dòng nước lũ hung mãnh vồ tới Lạc Vũ.
Tiếng ngựa hí vang lên, con tuấn mã mà Lạc Vũ ngồi kia bị khí thế lạnh lẽo thấu xương tủy này làm cho sợ quá mà hai chân trước run lên, nháy mắt đã bò rạp xuống đất. Mà Lạc Vũ cũng ngã xuống đất.
- Đồ súc sinh!
Lạc Vũ tức giận quát, giơ chân đá cho tuấn mã kia một cái, nó hí lên, bị đánh rách cả phế phủ, co giật vài cái rồi không động đậy nữa.
Sau đó Lạc Vũ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Không nói bất kỳ lời nào, Lâm Phong đi đến trước người Lạc Vũ không xa, hắn chậm rãi giơ kiếm lên.
Chiến ý, kiếm ý, hủy diệt ý vô cùng mạnh tràn ra, khiến mọi người run sợ.
Dường như thực lực của Lâm Phong đã mạnh hơn rồi, mạnh hơn lúc giao chiến với Hắc Ma rất nhiều.
Kiếm còn chưa ra nhưng chỉ riêng kiếm ý này đã khiến bọn họ run sợ. Mỗi một động tác của Lâm Phong đều tác động đến tâm tình bọn họ.
- Diệt!
Lâm Phong chậm rãi chém trường kiếm xuống, nhìn như chậm chạp mà trong chớp mắt đã sắp giáng xuống người Lạc Vũ, khí lãng cuồn cuộn như mây đen kéo đến.
Lạc Vũ căng thẳng, khí lãng khủng bố kia lan tràn trên người gã, nhìn một kiếm chém xuống đầu mình này, Lạc Vũ giơ đôi tay lên, một vòng sáng trắng ẩn chứa năng lượng khủng bố xuất hiện trong bàn tay.
Răng rắc!
Một tiếng vang thanh thúy truyền đến, vòng sáng kia lại vỡ vụn ra trong giây lát, thanh kiếm màu bạc mang theo khí hủy diệt trực tiếp chém xuống.
Lúc này sắc mặt Lạc Vũ cuối cùng đã thay đổi, trở nên hoảng sợ, gã đạp thật mạnh xuống đất, đồng thời vung hai tay lên, thân thể gã nhanh chóng lui ra sau. Kiếm kia xẹt qua trước mắt gã, để lại một vạch máu. Trong khoảnh khắc này, Lạc Vũ cảm nhận sâu sắc mùi vị của tử vong, chỉ một chút nữa là kiếm này đã có thể chém gã thành hai đoạn.
Nhưng Lạc Vũ còn chưa kịp thở phào thì một bóng người đã vụt đến, một kiếm hủy diệt chói mắt lại chém xuống mà không hề do dự. Kiếm này lạnh lẽo như băng, vô tình như ánh mắt của Lâm Phong, khiến cho Lạc Vũ thấy tâm quá lạnh, lạnh như đang bị đóng băng.