TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 229: Triêu Dương Chi Kiếm

- Thúc tổ!

Tử Ảnh khom người nhìn về người mới xuất hiện, rất cung kính, ánh mắt lóe ra ánh sáng lành lạnh. Thúc tổ của lão chính là cường giả Huyền Vũ cảnh, lão ta đã xuất hiện, Lâm Phong chết chắc rồi.

Người vừa xuất hiện này, thoạt nhìn số tuổi cũng không lớn, vậy mà Tử Ảnh lại gọi là thúc tổ, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. Con đường võ đạo này, tu vi càng cao, tuổi thọ càng dài, bề ngoài nhìn vào lại càng thêm trẻ tuổi, một vài người có thực lực siêu cường, thậm chí có thể cải lão hoàn đồng, thanh xuân vĩnh trú, giống như là vĩnh viễn đều ở tuổi thanh niên.

Cửu Tiêu đại lục còn có lời đồn, đỉnh điểm của võ đạo có thể bất tử bất diệt, nhận được vĩnh sinh, làm cho tất cả mọi người đều hướng tới, theo đuổi.

Võ đạo! Là chủ đề vĩnh hằng của đại lục này.

- Ngươi còn mặt mũi gọi ta là thúc tổ sao!

Tử Phủ lão tổ hừ lạnh một tiếng, thi thể trên mắt đất kia đều là tinh nhuệ của Tử Phủ, còn lại hậu nhân của lão, hiện tại, toàn bộ đều chết hết.

Chỉ còn lại một người, nhưng thân là nữ nhân Tử Hà, Tử Phủ phải tuyệt hậu rồi.

- Cháu có tội!

Tử Ảnh không dám phản bác, thân là gia chủ Tử Phủ, để Tử Phủ gặp phải kiếp nạn như vạy, lão tất phải chịu trách nhiệm, ngay cả con trai lão cũng bị giết.

- Tội của ngươi, ta sẽ tính sau, nhưng mà bây giờ…

Tử Phủ lão tổ lạnh lẽo nói một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

- Ngươi còn trẻ như vậy đã có tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, vốn nên có tiền đồ tươi sáng, nhưng hôm nay, ngươi nhất định phải chết ở chỗ này.

Vừa dứt lời, trên người Tử Phủ lão tổ bạo phát ra sát ý thực chất, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy từng đợt hàn ý.

- Linh Vũ cảnh tầng tám, thì ra Lâm Phong có thực lực Linh Vũ cảnh tầng tám, thật là mạnh. Hơn nữa, bằng vào thực lực Linh Vũ cảnh tầng tám, hắn vẫn có thể dùng một kiếm mà bức lui một kẻ có tu vi Linh Vũ cảnh đỉnh phong như Tử Ảnh, lợi hại!

Mọi người đều thầm khen, lấy tuổi của Lâm Phong mà có tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, trước kia bọn họ chưa từng thấy qua.

- Vậy sao? Vậy cũng thử thì mới biết được.

Lâm Phong đạm mạc nói, giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh, không chút ba động, hắn thật sự có tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám. Ngày hôm đó, sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tu vi của hắn trực tiếp từ Linh Vũ cảnh tầng sáu mà mạnh mẽ vọt lên Linh Vũ cảnh tầng tám.

Trước kia không có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Lâm Phong đã dựa vào đủ loại thủ đoạn mà khiêu chiến vượt cấp. Nhưng hôm nay, khi đạp nhập Thiên Nhân Hợp Nhất, tuy là Linh Vũ cảnh tầng tám, nhưng đối phó với Linh Vũ cảnh tầng chín bình thường thì cũng không khó. Nếu Tử Ảnh không có thủ đoạn kỳ lạ, bây giờ Lâm Phong đã giết lão rồi.

- Thật liều lĩnh!

Mọi người nhìn lên thân ảnh đứng đối diện trên hành lang kia, tất cả đều thở dài một hơi, ngay cả cường giả Linh Vũ cảnh cũng muốn chiến.

- Không biết sống chết, ta sẽ làm cho ngươi hiểu được, cường giả Huyền Vũ cảnh, không phải là một Linh Vũ cảnh như ngươi có thể chạm đến.

Tử Phủ lão tổ phất ống tay áo, nhất thời, trên hành lang cát bay đá chạy, một cơn lốc vô hình được tạo thành, phát ra từng tiếng gào thét.

- Người ở Huyền Vũ cảnh đã có chân nguyên, do rất nhiều Thiên địa nguyên khí hội tụ mà thành, lực lượng của chân nguyên có thể dễ dàng đánh một tên Huyền Vũ cảnh như ngươi thành bột phấn, đây là chênh lệch cảnh giới, không thể bù đắp.

Tử Phủ lão tổ giơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên trên, lực lượng chân nguyên màu tím cuộn trào trong tay lão, giống như là một quang cầu màu tím, vô cùng chói mắt.

Hơn nữa, quang mang chân nguyên này, tuyệt không phải là chỉ có hào nhoáng bề ngoài, đó là chân chính do thiên địa nguyên khí hội tụ mà thành, tràn đầy lực lượng hủy diệt.

Lâm Phong bước ra một bước, kiếm xéo trong tay, chiếu ra hàn quang lạnh lẽo, nghiêm nghị bất khuất.

- Hôm nay ta ngộ ra một chiêu kiếm pháp, vừa lúc dùng chân nguyên của ngươi mà kiểm nghiệm một phen!

Lâm Phong thản nhiên nói, tất cả nghe vậy đều trợn mắt, kiếm pháp mới ngộ ra, không hổ là thiên tài, ngộ tính thật mạnh.

- Lấy ta thử kiếm?

Tử Phủ lão tổ lộ ra nụ cười cổ quái, lão chưa bao giờ nghe nói có người có tu vi Linh Vũ cảnh dám lấy cường giả Huyền Vũ cảnh để thử kiếm, người ta đều thỉnh cầu chỉ điểm.

Không thể không nói, Lâm Phong rất cuồng ngạo.

- Vậy thì ngươi thử đi!

Bàn tay Tử Phủ lão tổ rung lên, quang cầu chân nguyên cuồn trào trong lòng bàn tay, sau đó liền ném tới, quang cầu màu tím tràn ngập lực lượng hủy diệt cuồng bá, dường như muốn phá hủy hết thảy.

Cho dù là đám người ở dưới hành lang cũng cảm nhận được rõ ràng, ý chí hủy diệt trong quang cầu chân nguyên màu tím này là bá đạo nhường nào.

- Triêu Dương Chi Kiếm!

Lâm Phong đưa tay lên, vô cùng mạnh mẽ, nhưng dưới ánh mắt của mọi người thì dường như rất chậm chạp, quỹ tích rõ ràng.

Một kiếm này, giống như mặt trời chuẩn bị mọc lên, chậm rãi bay lên không trung, tràn đầy sinh cơ vô tận, sức sống mênh mông.

Thậm chí, tất cả mọi người đều cảm giác được, kiếm của Lâm Phong giống như một mặt trời đỏ, chậm rãi dâng lên, Triêu Dương Chi Kiếm, Hồng Nhật Chi Kiếm.

- Thật là đẹp, giống như ánh sáng của một màu trời đỏ.

Tử Linh cảm giác như mộng như ảo, lẩm bẩm nói nhỏ:

- Tỷ, đây là kiếm do Lâm Phong tự nghĩ ra, sáng sớm hôm nay, hắn mới xem mặt trời mọc mà tự nghĩ ra kiếm pháp.

Nàng còn nhớ, lúc sáng sớm, nàng cùng Lâm Phong cùng nhau nhìn mặt trời mọc, nàng còn cảm khái là cảnh tuy đẹp nhưng người thi không. Nàng nói, Lâm Phong không phải là người mà nàng muốn cùng nhau xem mặt trời mọc, nhưng giờ phút này, nàng lại hoài niệm những hình ảnh này.

Dường như khoảng thời gian kia sẽ không bao giờ có nữa.

- Tự nghĩ ra kiếm pháp?!

Cả người Tử Y run rẩy, bao nhiêu thiên tài tuyệt thế cũng chỉ tu luyện công pháp võ kỹ của tiền bối lưu lại, có mấy người có thể tự nghĩ ra kiếm pháp, hơn nữa còn đẹp mắt như vậy, làm cho người ta có cảm giác như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, đây mới là ngộ kiếm chân chính, đốn ngộ mới có thể bày ra được ý cảnh như vậy.

Tử quang cùng Hồng Nhật chi kiếm va chạm vào nhau, vô tận tia sáng chói mắt đâm thẳng vào tròng mắt mọi người, lực lượng hủy diệt tàn sát bừa bãi trong không gian, giống như phải qua thật lâu mới có thể lại hô hấp bình thường.

Thân ảnh Lâm Phong lộ ra, vẫn là áo trắng, một kiếm, khinh cuồng, không câu chấp.

- Triêu Dương Chi Kiếm, ta thật sự không muốn giết ngươi, đáng tiếc, ngươi giết người của Tử Phủ ta, ngươi phải chết, không thể nghi ngờ.

Tử Phủ lão tổ cảm khái một tiếng, dù cho lão chính là cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng cũng hiểu được, thiên tư của mình không đáng nhắc tới, tu vi phải dừng ở một bước này. Mà Lâm Phong mới là thiên tài chân chính, chỉ cần cho Lâm Phong mấy năm thời gian thì có thể vượt qua lão rồi. Huyền Vũ cảnh tuyệt không phải là cực hạn của Lâm Phong.

Có người yêu tài, có người ghét tài, thiên tài như Lâm Phong, Tử Phủ lão tổ chưa bao giờ gặp qua, tất cả hậu bối của lão đều kém xa, lão vẫn luôn hi vọng có một hậu bối thiên tài, đáng tiếc vẫn không đợi được. Bây giờ, lão đợi được lại không phải là hậu bối Tử Phủ, mà là kẻ thù của Tử Phủ lão.

Tử Phủ lão tổ thật sự muốn tát cho Tử Ảnh một bạt tai, ngươi như thế, vậy mà không cố gắng kết giao, ngược lại còn đi trở mặt, quá ngu muội, thực sự không thể tha thứ.

- Ra tay đi!

Lâm Phong đạm mạc nói.

- Được, chết đi!

Tử Phủ lão tổ bình tĩnh nói một tiếng, đưa nhân lao tới, nháy mắt, thân hình lão trực tiếp vọt tới trước người Lâm Phong, một chưởng mang theo lực lượng chân nguyên màu tím ập tới Lâm Phong.

Trong lòng mọi người đều trở nên khẩn trương, Lâm Phong sắp va chạm trực tiếp với cường giả Huyền Vũ cảnh.

- Quang Minh Chi Kiếm!

Một tiếng quát khẽ từ trong miệng Lâm Phong vang lên, quang mang vô cùng chói mắt từ trên thân kiếm phóng ra, tràn đầy sức bật vô tận. Một kiếm này, sắc sỡ lóa mắt, là quang mang lúc mặt trời nhô cao chiếu ra, bạo ngược, cường đại, chiếu sáng hết thảy, là Liệt Nhật Chi Kiếm.

- Xoẹt, xoẹt….

Âm thanh không khí bị xé nát vang lên, còn còn tử vong chi khí màu xám lượn lờ trên thân kiếm. Một kiếm này, là Lâm Phong thể ngộ được, còn sát nhập ý cảnh tịch diệt của kiếm vào trong đó.

Một kiếm này, rực rỡ như mặt trời chói chan, chanh như tia sáng.

- Rầm!

Khí tức kinh khủng cuốn lên, Liệt Nhật Chi Kiếm bức tới gần, Tử Phủ lão tổ thối lui. Một tồn tại cường đại như Huyền Vũ cảnh, ở trước mặt Lâm Phong, vậy mà phài thối lui, dù chỉ lùi về một bước rất nhỏ.

- Ám Ảnh Sát!

Kiếm của Lâm Phong không chỉ như thế, Thập Tự Ám Ảnh Sát được xuất ra, thân thể đột nhiên biến mất, hóa thành một bóng đen, giống như trở nên trống rỗng.

Ngày xưa, Lâm Phong ngàn dặm nhanh chóng đuổi theo cứu Đoàn Hân Diệp, khi đó hắn đã dùng qua chiêu thức thứ hai trong Thập Tự Ảnh Sát Thuật là Ám Ảnh Sát, nhưng lúc đó, hắn không cách nào trở thành một bóng đen vô hình. Nhưng hôm nay, bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, xuất ra Ám Ảnh Sát thì cả người hắn giống như không khí, chỉ có lực lượng hủy diệt.

- Tử Cực!

Tử Phủ lão tổ cảm thụ được lực lượng hủy diệt vô hình này, sắc mặt trở nên khó coi, khẽ quát một tiếng, tử quang cuồng bá hiện lên, tử quang chân nguyên tràn ngập không trung.

- Xoẹt xoẹt…

Một thanh kiếm đâm vào trong chân nguyên, Tử Phủ lão tổ khẽ biến sắc, thân như ảo ảnh biến mất trong nháy mắt, trực tiếp rơi xuống dưới hành làng, lại thối lui lần nữa, Tử Phủ lão tổ lại bị Lâm Phong bức lui lần nữa, hơn nữa, còn là trực tiếp bức xuống hành lang.

Nhưng mà trên mặt Lâm Phong không có nửa điểm đắc ý, cũng không truy kích, đảo mắt nhìn qua người Tử Ảnh, trong ánh mắt tràn đầy sát cơ băng hàn lạnh lẽo.

Một cái nhìn này, làm cho Tử Ảnh biến sắc, trái tim kịch liệt run rầy.

Thân hình Lâm Phong lại động, không chút ngừng lại.

Đọc truyện chữ Full