- Muốn yêu hỏa?
Lâm Phong ánh mắt nheo lại, lạnh lùng nói:
- Yêu hỏa là do ta giết Băng Nguyên đoạt được, ngươi nếu là muốn ta để cho, lấy bảo vật cùng cấp bậc ra để đổi, nếu là thứ ta thích, nói không chừng liền đổi cho ngươi.
- Ra điều kiện với ta à?
Trong đôi mắt âm lệ của Ngốc Thứu hiện lên một tia cười tà dị.
- Ở thành cổ Thiên Lạc có rất ít người dám ra điều kiện với Ngốc Thứu ta! Linh Vũ cảnh, chỉ cần dám trái ý ta nhất định sẽ chết. Ngươi đã nghĩ thông suốt chưa, cần mạng, hay là cần yêu hỏa?
Mọi người nghe được lời Ngốc Thứu nói đều âm thầm lắc đầu, thật là bá đạo, người này ỷ vào thực lực của chính mình là Linh Vũ cảnh đỉnh cấp, không coi ai ra gì, hơn nữa Ngốc Ưng bảo ở Thành cổ Thiên Lạc là một phương thế lực, người dám chọc bọn chúng, đích thực là không nhiều lắm.
Lâm Phong là người từ ngoài đến, lại dám đối nghịch với Ngốc Thứu, nếu không giao ra yêu hỏa thì chỉ sợ thật sự sẽ gặp xui xẻo.
- Cần mạng, hay là cần yêu hỏa?
Ngốc Thứu để cho Lâm Phong phải lựa chọn.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Ngốc Thứu với ánh mắt bình tĩnh, nói:
- Những người muốn ta chết rốt cục đều chết ở trên tay của ta, giống như Băng Nguyên vậy! Hiện tại, ngươi muốn chết, hay là im lặng mà cút?
- Chết hay là cút?
Ngoài dự liệu của mọi người, Lâm Phong chẳng những không lựa chọn, ngược lại đồng dạng cũng bắt Ngốc Thứu phải lựa chọn, trong đôi mắt bình tĩnh mang theo vài phần khinh cuồng.
Lâm Phong dám ở Thành cổ Thiên Lạc uy hiếp Ngốc Thứu, cút hay là chết, thật sự là có dũng khí.
- Đáng chết!
Lam Kiều ở phía sau Lâm Phong mắng thầm một tiếng, người này thật không biết sống chết, Băng Nguyên rất mạnh, là đệ tử hạch tâm số một của Băng Tuyết sơn trang, nhưng Ngốc Thứu càng mạnh hơn, được xưng là vô địch Linh Vũ cảnh, rất lợi hại. Lâm Phong chẳng những không tỏ ra yếu thế, ngược lại dám uy hiếp đối phương, đây không phải là tự tìm chết sao.
Quả nhiên, nghe được lời nói của Lâm Phong, Ngốc Thứu cười đầy âm trầm nói:
- Lấy thực lực Linh Vũ cảnh mà dám ở Thành cổ Thiên Lạc uy hiếp Ngốc Thứu ta, ngươi là người đầu tiên.
- Cho nên, ngươi sẽ chết rất khó coi.
Ngốc Thứu sờ sờ đầu bóng lưỡng của mình, tươi cười lạnh lùng dữ tợn.
- A!
Một tiếng rống to âm trầm từ trong miệng Ngốc Thứu truyền ra, chỉ thấy thân thể của gã hóa thành một đạo hắc ảnh, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Hữu chưởng như cái móc, một chân co lại, lợi trảo của Ngốc Thứu bay thẳng đến Lâm Phong, bàn tay hóa thành ưng trảo màu trắng, phát sáng rực rỡ, yêu tà lạnh lẽo, hướng Lâm Phong chộp tới.
Lợi trảo cực nhanh, nếu bị trảo này bắt được, trong nháy mắt sẽ bị tước đi một khối máu thịt, bị thương rất nặng.
Lâm Phong chết chắc rồi, dám chọc giận Ngốc Thứu. Mọi người âm thầm nói một tiếng.
Lâm Phong cảm nhận được sự sắc bén của lợi trảo, ánh mắt ngưng lại, lúc này hắn cảm giác như mình đang đối mặt với một con yêu thú, ưng yêu thú.
Tàn ảnh hiện lên, trong không gian xuất hiện rất nhiều Lâm Phong, đồng thời, vô số bóng ngón tay chậm rãi nâng lên, hướng tới lợi trảo kia mà đi, Lâm Phong chẳng những không né tránh, ngược lại tiến hành đánh trả.
- Keng!
Một tiếng kêu nhỏ, nhưng bén nhọn, truyền ra, Lâm Phong cùng Ngốc Thứu vừa va chạm lập tức đã phân ra, đều tự mình lui về phía sau mấy bước.
Ngốc Thứu chưởng như cũ, hóa thành trảo, về phần Lâm Phong, trên tay có một vết cào. Tuy rằng lợi trảo của Ngốc Thứu không chạm vào hắn, nhưng bạch quang sắc bén vẫn lưu lại trên cổ tay của hắn một đạo dấu vết, hơn nữa, ngón tay của hắn cũng hơi run lên, ưng trảo của Ngốc Thứu thực sắc bén, hơn nữa lực lượng rất mạnh.
- Thật sự có tài, nhưng ngươi vẫn sẽ chết.
Ngốc Thứu cười lạnh lẽo, bắt đầu thủ thế, trên người gã quang hoa lóe lên, giờ phút này, gã như hóa thành một con hùng ưng, sắc bén, tà ác, ánh mắt làm cho người phát lạnh.
- Chi, chi…
Từng đạo thanh âm bén nhọn truyền ra, Ngốc Thứu thân thể đột khởi, không gian xuất hiện rất nhiều tàn ảnh, Ngốc Thứu tàn ảnh, bạch sắc quang hoa nở rộ vô tận, như có vô số đầu ngốc ưng chộp tới Lâm Phong, không gian tràn ngập bóng dáng Ngốc Thứu cùng trảo ảnh, không phân biệt được thật giả.
Bạch sắc quang mang trước mắt chợt lóe lên, Lâm Phong khẽ nghiêng người, bạch quang xẹt qua bên cạnh, không thể động đến hắn.
Chỉ có điều, bạch mang yêu tà vô tận không dứt, thân thể Lâm Phonglay động rất nhẹ, bộ pháp kỳ diệu đến tuyệt đỉnh, mỗi một lần bước nhẹ một bước, là đã có thể né tránh một bạch mang chí mạng.
Phút chốc, trong không gian ngoại trừ bóng dáng Ngốc Thứu, còn có thân ảnh phiêu dật của Lâm Phong, xuyên qua giữa vô tận lợi trảo, thành thạo vô cùng.
- A!
Một tiếng rống to bén nhọn vang lên, vô số bạch sắc quang hoa dung hợp lại với nhau, hóa thành một lợi trảo khổng lồ, thật đến nỗi giống như yêu trảo cường đại của tà ưng chân chính, tà trảo, từ trên trời giáng xuống, bao trùm phạm vi vài mét. Lâm Phong đứng ở dưới trảo ảnh, không có chỗ để trốn.
- Kết thúc, Lâm Phong chết chắc rồi.
Mọi người nhìn thấy thời khắc này Ngốc Thứu đứng ở đó, dường như đã biến thành một con ác ưng chân chính, Lâm Phong bị lợi trảo khổng lồ bao phủ, nhất định sẽ chết trong móng vuốt của nó.
Lam Kiều há miệng thở dốc, sắc mặt tái nhợt, chết, Lâm Phong sẽ chết.
Lâm Phong bị phủ bóng dưới lợi trảo, nhìn Ngốc Thứu dường như đã hóa thành tà ưng, trên mặt lộ ra nụ cười khẩy.
Tử quang mênh mông phóng lên cao, cuồn cuộn như sông lớn, rất nhiều đạo xúc tu tử sắc trực tiếp hướng về phía lợi trảo trên không, đem lợi trảo quấn chặt lấy, bao phủ lại.
Lợi trảo vẫn trên đà hạ xuống, mà giờ khắc này Lâm Phong toàn thân được một đại dương mênh mông màu tím bao phủ, lợi trảo hạ xuống, va chạm vào vô tận khí lưu màu tím.
- A…!
Một tiếng hét thảm truyền ra, bàn tay tà ưng biến mất không dấu vết. Ngốc Thứu ôm lấy tay của mình, sắc mặt dữ tợn kia tái nhợt như tờ giấy. Giờ phút này bàn tay của gã đỏ lừ, mọc đầy bong bóng nước, đang không ngừng vỡ toác ra, tầng da bên ngoài toàn bộ bị hòa tan sạch, nhìn thấy được cả huyết nhục, cực kỳ đau đớn.
Vừa rồi, hồ nước màu tím kia đã ăn mòn bàn tay gã.
Lúc này phía sau Lâm Phong, hồ nước màu tím đang rào rào chảy quanh thân thể hắn, từng đạo xúc tua màu tím giống như xà ảnh đang lơ lửng trôi nổi, làm cho tâm mọi người đột nhiên run lên.
Ngốc Thứu, Linh Vũ cảnh đỉnh cấp? Linh Vũ cảnh, không người có thể thắng gã?
- Thật là uy phong!
Lam Kiều cũng nhìn Lâm Phong, đôi mắt đẹp lóe lên, chẳng lẽ lo lắng của cô là dư thừa sao?
- Ta muốn ngươi phải chết!
Ngốc Thứu sắc mặt âm trầm vô cùng, nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Ta cho ngươi lựa chọn, cút, hoặc chết, ngươi đã không cút, cho nên phải chết.
Lâm Phong cũng nói với ngữ khí lạnh như băng, sát khí lộ rõ. Giờ phút này hắn không còn bình tĩnh nữa, mà đã lộ ra khí thế cuồng ngạo sắc bén.
- Ta chết?
Ngốc Thứu cười lạnh:
- Ta tung hoành ở cảnh giới Linh Vũ chi cảnh, chưa từng có địch thủ, trừ bỏ Vũ hồn cùng tà trảo ra, chỗ dựa lớn nhất là chân nguyên, cường giả Huyền Vũ cảnh mới có được chân nguyên lực lượng, ta xem ngươi làm sao chống đỡ.
Một cỗ quang hoa cuồng bá từ trên người Ngốc Thứu lóe ra không ngớt, trong bàn tay của hắn, xuất hiện một đoàn quang cầu, đoàn quang cầu này, chính là quang cầu lôi điện, phát ra tiếng vang đì đùng, đầy rẫy lực lượng hủy diệt.
- Chân nguyên lực lượng, hơn nữa còn là lôi điện chân nguyên.
Mọi người ánh mắt run lên, Ngốc Thứu bị Lâm Phong ép phải sử dụng ra con bài chưa lật, được xưng là con bài tẩy vô địch Linh Vũ cảnh.
Lâm Phong rất mạnh, có thiên phú dị bẩm, nhưng đứng trước chân nguyên lực lượng mà chỉ Huyền Vũ cảnh mới có được, chỉ sợ kết cục vẫn bị hủy diệt.
Đáng tiếc, một thiên tài cứ như vậy mà chết.
Nhưng mà Lâm Phong dường như cũng không lo lắng, ánh mắt bình tĩnh, nhìn Ngốc Thứu, chậm rãi nói:
- Vừa rồi vẫn là ngươi chủ động, hiện tại có phải nên đến lượt ta xuất thủ hay không.
- A?
Mọi người ánh mắt ngưng tụ, đến lượt hắn ra tay? Đối mặt với chân nguyên lôi điện mà hắn còn muốn chủ động ra tay?
Lập tức, mọi người chỉ thấy Lâm Phong sải bước về phía trước, nhất thời, một cổ chiến ý bễ nghễ thiên địa đang thiêu đốt bốc lên từ trên người Lâm Phong.
Bá đạo chiến ý, không sợ chiến ý, hủy diệt tất cả chiến ý.
Trong chiến ý, còn có sắc bén, một loại sắc bén của kiếm.
Lâm Phong bàn tay chậm rãi nâng lên, không gian gào thét, một cơn lốc ở trong bàn tay Lâm Phong cuồng bá mà hiện, màu trắng cơn lốc chậm rãi hình thành, nhưng lại hóa thành một thanh kiếm, mang theo kiếm ý vô cùng mãnh liệt.
Bạch quang của kiếm, rực rỡ loá mắt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Chân nguyên chi kiếm!
Mọi người trong lòng run rẩy, thanh kiếm thuần một màu trắng, hào quang bắn ra bốn này, chính là do chân nguyên mà ngưng tụ mà thành, chân nguyên chi kiếm.
Quang cầu của Ngốc Thứu là chân nguyên lôi điện, mà Lâm Phong nhưng lại nắm trong tay chân nguyên chi kiếm.
Thuần Nguyên công là công pháp nền tảng, thực sự không phải là công pháp cao thâm gì, nhưng Lâm Phong cũng không buông tha mà còn tích cực tu luyện, Thuần Nguyên công đến cảnh giới cao nhất chính là ngưng tụ ra tinh thuần chân nguyên. Nay Lâm Phong đã đem Thuần Nguyên công tu luyện tới đăng phong tạo cực, một luồng chân nguyên này dung hợp cùng kiếm ý, hóa thành chân nguyên chi kiếm.
- Thật biến thái!
Đám người trong lòng điên cuồng run rẩy, chân nguyên của hai người bọn họ, lôi điện thuộc tính cùng kiếm chi thuộc tính, đều cực kỳ cường đại.
Trận chiến này, ai có thể thắng?
- Thiên hạ rộng lớn, ai có thể tự xưng vô địch, ngươi đã lớn tuổi như vậy, nhưng mà mới chỉ là Linh Vũ cảnh, tự xưng là Linh Vũ vô địch, không chỉ vô liêm sỉ mà còn là ngu ngốc.
Lâm Phong liếc nhìn Ngốc Thứu, đạm mạc nói:
- Lôi điện chân nguyên của ngươi, chắc là dựa vào ngoại lực đạt được, mà chân nguyên chi kiếm của ta, là dựa vào chính mình cô đọng, từng bước từng bước tu luyện mà ra! Hôm nay, ta sẽ cho tên dám tự xưng là Linh Vũ cảnh vô địch như ngươi thấy, ngươi nực cười đến mức nào.
Lời nói của Lâm Phong vang lên trong tai Ngốc Thứu, làm cho Ngốc Thứu sinh ra nghi ngờ, nghi ngờ chính gã.
Mà Lâm Phong chiến ý đang điên cuồng dâng lên, chiến thiên chiến địa, kiếm, hủy diệt tất cả.
Cước bộ đột khởi, Lâm Phong đột nhiên biến mất, liền đó, một thanh kiếm, chân nguyên chi kiếm, từ trên trời giáng xuống, hủy diệt tất cả!