TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Cổ Thần Vương
Chương 225: Viện binh

Mạc lão gia tử nghe thấy lời Tần Vấn Thiên nói thì vẻ mặt lập tức đanh lại.

Lão khốn kiếp? Cút ngay?

Hắn có thân phận gì, chủ nhân Mạc phủ, gia gia của Mạc Khuynh Thành, nước Sở nếu không có ai ở bậc Thiên Cương cảnh, lão tất vô địch, Tần Vấn Thiên, một gã thiếu niên có chút thiên phú lại dám ở Mạc phủ, lớn tiếng quát tháo lão như vậy?

- Ngươi nói gì?

Tâm trạng Mạc lão gia tử vốn đã cực kém, thương thế của Mạc Khuynh Thành cũng khiến lão vô cùng khó chịu, sao còn có thể chịu được sự cuồng vọng của Tần Vấn Thiên, trên người không khỏi toát ra một luồng khí lạnh lẽo kinh khủng.

- Lão không dám giết, thì ta giết, cút cho ta!

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc lão gia tử, dĩ nhiên hắn hiểu được đối phương không dám giết Hoa Tiêu Vân chỉ có một khả năng, đó chính là không dám.

Mạc lão gia tử bởi vì kiêng kỵ thân phận của Hoa Tiêu Vân, để Hoa Tiêu Vân làm hại Mạc Khuynh Thành thành như vậy, lão ta cũng không dám giết đối phương.

- Giết ta?

Hoa Tiêu Vân nhìn Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ mặt buồn cười, người này khí tức mới là Nguyên Phủ cảnh nhất trọng, nói đùa gì vậy? Thật đúng là một tên ngu xuẩn mười phần, lão đầu này cũng ngu xuẩn, dù Tần Vấn Thiên thật sự dám động thủ với hắn thì sẽ chạm vào hắn được sao?

Đôi mắt khẽ nheo lại, ánh mắt hắn nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm có một luồng sát khí, đối với người Mạc gia hắn có chút chột dạ nhưng Tần Vấn Thiên, hắn ta là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên bước từng bước về phía trước, uy áp trên người Mạc lão gia tử càng mạnh hơn, lời Tần Vấn Thiên chói tai như là đang hung hăng tát vài bạt tai lên mặt lão, sao lão có thể tha thứ cho sự càn rỡ này của Tần Vấn Thiên?

- Tên gia hỏa không biết điều!

Bàn tay Mạc lão gia tử đánh về phía Tần Vấn Thiên, đột nhiên ngay trong lúc này một luồng khí tức sắc bén đến cực hạn đột nhiên phủ xuống khiến cho Mạc lão gia tử cảm giác toàn thân bị bao phủ ở trong một luồng nguy cơ.

Gió phất qua, một bóng dáng xinh đẹp bất chợt xuất hiện ở trước mặt của ông, giống như nàng vẫn luôn ở đây từ đầu đến giờ.

Trong trận đánh tùy ý này, Mạc lão gia tử lại có loại cảm giác rét lạnh như rớt vào hầm băng, thân thể của ông như cũng sắp bị nghiền thành phấn vụn.

Bàn tay của ông cứng ngắc dừng giữa không trung, nhìn nữ tử che mặt bằng lụa mỏng kia xuất hiện, lão lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, Thiên Cương cảnh, đây là cường giả Thiên Cương cảnh.

Bên cạnh Tần Vấn Thiên sao lại có người mạnh như vậy.

- Lão đúng là không có tư cách làm gia gia Khuynh Thành, Khuynh Thành không có chuyện gì thì thôi, nếu có chuyện, ta bắt lão phải chôn cùng.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên lạnh như băng, hắn nhìn Mạc lão gia tử chằm chằm, khiến cho Mạc lão gia tử toàn thân run rẩy.

Lão lại bị một hậu sinh vãn bối uy hiếp như vậy, hết lần này tới lần khác phía sau đối phương còn có Thiên Cương cảnh cường giả, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Nếu như Mạc lão gia tử quan tâm một chút đến cuộc chiến hoàng quyền, như vậy thì lão sớm đã biết những chuyện này. Đáng tiếc, trong mắt của lão căn bản cũng không có sự tồn tại của cái quốc gia nhỏ bé này, càng không có Tần Vấn Thiên, thiên tài của cái quốc gia nhỏ bé ấy.

Tần Vấn Thiên từ bên cạnh Mạc lão gia tử đi qua, nhìn Hoa Tiêu Vân đứng gần ngay phía sau ông ta, sát ý xông thẳng lên trời.

Đôi mắt Hoa Tiêu Vân lóe lên, liếc mắt nhìn lướt qua Thanh Nhi. Nếu như nữ nhân này ra tay, hắn sẽ chết vô cùng thảm, về phần Tần Vấn Thiên, hắn cũng không quan tâm, chẳng qua là hắn không ngờ nước Sở lại có người được nhân vật Thiên Cương cảnh bảo vệ, Hoa Tiêu Vân cảm thấy hơi sợ.

- Ta chính là người của gia tộc Hoa thị ở thành Vọng Châu, các hạ là người phương nào?

Hoa Tiêu Vân đưa mắt nhìn Thanh Nhi, cường giả Thiên Cương cảnh, hơn nữa nhìn có vẻ là một nữ nhân trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, hẳn là đến từ Đại Hạ hoàng triều rồi.

Thanh Nhi khẽ nhíu chân mày, quét mắt liếc nhìn Hoa Tiêu Vân một cái, lạnh lùng, ngay sau đó dời ánh mắt đi, không nhìn nữa, hành động này làm cho sắc mặt Hoa Tiêu Vân cứng đờ, đối phương đây là không nhìn hắn.

- Bất kể là ai, ngươi đều phải chết!

Khí tức trong cơ thể Tần Vấn Thiên bộc phát đến mức tận cùng, một luồng yêu khí kinh khủng tung hoành trong thiên địa, mái tóc đen nhánh như mực bắt đầu chuyển động, giống như một thanh kim loại nóng chảy, máu của hắn đang sôi trào, thân thể của hắn đang gầm thét, sát ý kinh khủng tạo thành mưa gió, khiến cho ánh mắt của mọi người xung quanh đều rơi vào trên người Tần Vấn Thiên.

Đây chính là thiên tài thiếu niên nọ của nước Sở ư, khí tức của hắn thật kinh khủng.

Nhưng bọn họ nghe nói Hoa Tiêu Vân là cường giả cảnh giới Nguyên Phủ tứ trọng, sự chênh lệch này thật sự quá lớn, hơn nữa Hoa Tiêu Vân còn lĩnh ngộ lực lượng võ đạo ý chí, vậy còn muốn chiến đấu thế nào?

- Đoong!

Tấm bia đá Hoàng Tuyền trực tiếp bay ra ngoài, bắn về phía Hoa Tiêu Vân, từng luồng hào quang huyết sắc trên người Tần Vấn Thiên điên cuồng tràn vào trong đó, vẻ mặt Hoa Tiêu Vân cứng đờ, chỉ cảm thấy huyết mạch bất ổn liên tục dao động, trái tim như cũng đang không ngừng nhảy loạn.

- Giết!

Tần Vấn Thiên băng lạnh quát, tấm bia đá Hoàng Tuyền bay thẳng về phía Hoa Tiêu Vân đuổi giết hắn, ánh sáng huyết sắc rực rỡ và kinh khủng phủ xuống, Hoa Tiêu Vân chỉ cảm thấy huyết mạch cũng muốn nổ tung, trái tim nhảy lên cực nhanh.

- Oong!!!

Một cơn lốc càn quét lướt tới, thân thể Tần Vấn Thiên hóa thành tàn ảnh lao về phía Hoa Tiêu Vân, Phương Thiên Họa Kích hắn cầm trong tay giống như một pho tượng Yêu Thần, tràn ngập sát ý vô tận.

Hoa Tiêu Vân cũng điên cuồng phóng ra khí tức, chỉ thấy tay hắn run lên, trước người lập tức xuất hiện một vòng sáng kim sắc lộng lẫy, vỗ một cái, trong khoảnh khắc từng luồng lợi kiếm kim sắc điên cuồng đâm về phía Tần Vấn Thiên.

Lợi kiếm kim sắc đáng sợ ấy có lực xuyên thấu kinh khủng, đồng thời có một luồng lực lượng võ đạo ý chí phủ xuống ở trên người Tần Vấn Thiên, khiến cho hắn cảm giác thân thể của mình như sắp bị đâm thủng.

Bàn tay cần Phương Thiên Họa Kích run lên, lợi kiếm thần nguyên vô tận đột nhiên bạo sát mà ra, Phương Thiên Họa Kích trên tay Tần Vấn Thiên xẹt qua, lợi kiếm vô tận hội tụ mà sinh, hóa thành hàng ngàn hàng vạn kiếm quang, đồng thời gào thét phóng ra, kiếm quang lần lượt thay đổi, rực rỡ vô cùng, đồng thời bia đá Hoàng Tuyền trong hư không tiếp tục đánh về phía Hoa Tiêu Vân, tiếng thùng thùng vang lên không ngừng, Hoa Tiêu Vân buồn bực hừ một tiếng, huyết khí trong tấm bia đá này thật cường thịnh quá mức rồi.

Lòng bàn tay Hoa Tiêu Vân bắt đầu chuyển động, một cái Ma Bàn kim sắc xuất hiện, thần sắc của hắn lạnh lẽo, hắn đánh về phía hư không, Ma Bàn kim sắc phát ra ánh sáng rực rỡ đánh về phía tấm bia đá trên hư không.

Tấm bia đá Hoàng Tuyền gào thét, huyết quang càng tăng lên, Tần Vấn Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, hào quang huyết sắc rực rỡ trong cơ thể giống như phát điên mà tràn vào trong tấm bia đá. Lúc này đầu óc của hắn đang kết nối với tấm bia đá, có thể cảm nhận được huyết khí bên trong đáng sợ đến bực nào, chẳng qua là hắn không có cách nào hoàn toàn nắm giữ luồng lực lượng này trong tay.

- Ta muốn ngươi chết!

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Hoa Tiêu Vân, hung hăng bước chân đi về phía trước, một tiếng nổ ầm vang, cả vùng đất rung động, Phương Thiên Họa Kích của hắn hóa thành lưu quang đáng sợ rồi bắn ra, cùng lúc đó bia đá Hoàng Tuyền tấm và Ma Bàn kim sắc va chạm vào nhau trong hư không, tựa như như có một bàn tay huyết sắc vô hình vươn ra từ trong tấm bia đá, chọc về phía Hoa Tiêu Vân.

Vẻ mặt Hoa Tiêu Vân đầy hoảng hốt, phụt một cái, trong miệng của hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Ánh sáng lập lòe, thân thể Hoa Tiêu Vân nhanh chóng lùi về phái sau, bàn tay vung lên, một tràng kim sắc sát phạt đánh về phía Tần Vấn Thiên, đồng thời hắn cũng xoay người bỏ chạy.

Không nói đến cường giả Thiên Cương cảnh kia còn chưa ra tay, Tần Vấn Thiên phát điên lên vẫn có thể uy hiếp được tính mạng của hắn.

Chuyện này làm cho Hoa Tiêu Vân cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng hắn chính là nhân vật Nguyên Phủ cảnh tứ trọng.

Nhất định là bia đá Hoàng Tuyền kia quá mạnh mẽ, nếu không mình đã có thể dễ dàng giết chết hắn!

Hoa Tiêu Vân thầm nghĩ trong lòng, tấm bia đá kia quá mức quỷ quái.

Không thể ngây người ở nước Sở này nữa.

Hoa Tiêu Vân vô cùng buồn bực, không ngờ còn có thể gặp nguy hiểm ở cái nước Sở nho nhỏ này, thật là quá nhục nhã.

Phía sau, một luồng sát ý kinh khủng tràn ngập lao đến, hơi thở rét lạnh bao phủ thân thể của hắn, khiến cho ánh mắt Hoa Tiêu Vân cứng đờ, quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng kia tỏa ra yêu khí ngất trời cấp tốc đuổi theo hắn, lưng mọc cánh chim yêu thú, tròng mắt đen nhánh lộ ra sát ý rét lạnh cực hạn, không giết được hắn, thề không bỏ qua.

- Đồ không biết sống chết!

Hoa Tiêu Vân tức giận đến cực điểm, không ngờ tên này vẫn không chịu dừng tay.

Thúc giục Nguyên Phủ đến cực hạn, tốc độ của Hoa Tiêu Vân càng ngày càng đáng sợ, hắn chạy thẳng tới Hắc Ám Sâm Lâm.

- Vù vù.

Cuồng phong gào thét, một luồng huyết chi ý kinh khủng phủ xuống, Hoa Tiêu Vân chỉ cảm thấy toàn thân đều khó chịu vô cùng, hướng về sau nhìn lướt qua, chỉ thấy bia đá Hoàng Tuyền như đeo cánh chim trên lưng mà đuổi theo hắn, cảnh tượng này khiến sắc mặt của hắn khó coi đến cực điểm.

Một luồng hào quang lóng lánh lóe lên, trong tay Hoa Tiêu Vân xuất hiện một thanh lợi kiếm kim sắc đáng sợ, tràn ngập nhuệ khí vô cùng mãnh liệt.

- Chém!

Một đạo kiếm quang kim sắc lóng lánh đánh ra, chém về phía tấm bia đá, tấm bia đá kêu lên “oong… oong…” nhưng vẫn không nhúc nhích, chặt chẽ bám sát hắn, trái tim hắn nhảy lên càng lúc càng nhanh, Hoa Tiêu Vân có phần sợ hãi, tiếp tục như vậy hắn sẽ bị bức tử.

- Thiếu gia!

Ngay vào lúc này, từ nơi xa có một giọng nói truyền đến, thấy người nọ, vẻ mặt Hoa Tiêu Vân mừng rỡ hẳn, hắn quát lên:

- Giết hắn đi, giết người phía sau ta.

Vài bóng người gào thét lao đến, người cầm đầu uy thế kinh khủng, chính là nhân vật Thiên Cương cảnh, còn phía sau hắn còn có năm sáu người đều là tôi tớ của hắn, tu vi đều ở cảnh giới Nguyên Phủ tam trọng trở xuống, ngày thường giúp hắn làm việc lặt vặt, làm ra chút chuyện vặt, nếu hắn có thời gian rảnh thì sẽ chỉ dạy bọn họ tu hành một chút.

Ở Đại Hạ hoàng triều, chuyện này cực kỳ bình thường, cường giả Thiên Cương cảnh cũng sẽ có không ít tôi tớ, hơn nữa rất nhiều cường giả Nguyên Phủ của các thế lực không lớn cũng bằng lòng trở thành tôi tớ của Thiên Cương cường giả. Bọn họ không có thiên phú hơn người nên không thể nào gia nhập vào các thế lực lớn hay là được trọng dụng, thế nên cũng chỉ có thể làm tôi tớ cho người khác, hoặc là trở thành một kẻ tầm thường.

Nhưng cho dù là cường giả Nguyên Phủ cảnh hạ tam trọng, đặt ở nước Sở cũng coi như là một cao thủ, đây chính là sự chênh lệch.

Cường giả Thiên Cương cảnh này tới là vì chuyện trong Hắc Ám Sâm Lâm đã xong, hắn phụng mệnh tới đón Hoa Tiêu Vân trở về, không ngờ lại gặp phải tình cảnh Hoa Tiêu Vân bị người đuổi giết. Bị người đuổi giết ở nơi nhỏ bé như nước Sở, sự phẫn nộ của Hoa Tiêu Vân hắn có thể hiểu, thật đúng là càn rỡ a, có lẽ đây chính là không biết nên không sợ.

Mặc dù Hoa Tiêu Vân ở bộ tộc Hoa thị cũng không bắt mắt lắm nhưng tốt xấu gì hắn cũng là hậu nhân của huyết mạch dòng chính, hơn nữa còn có một huynh trưởng cực kỳ chói mắt ở cả Đại Hạ hoàng triều, vì vậy cũng rất ít người dám coi thường Hoa Tiêu Vân hắn. Dù là ở trong gia tộc hay là ở ngoài gia tộc, có lẽ chính vì như thế mới khiến cho hắn dưỡng thành tính cách nhị thế tổ.

Chỉ thấy cường giả Thiên Cương cảnh kia lạnh lẽo quét mắt về phía Tần Vấn Thiên, duỗi tay nắm một cái, khí lưu kinh khủng cuồn cuộn gầm thét, lao thẳng về phía Tần Vấn Thiên.

Nhưng cùng lúc đó, một đóa hoa sen sinh ra, cuốn khí lưu kia lên, gió lạnh phất qua, bóng dáng Thanh Nhi xuất hiện ở trên hoa sen, siêu phàm thoát tục.

- Dám truy sát ta ư? Ta muốn ngươi phải chết!

Hoa Tiêu Vân thấy người của mình tới rồi, sắc mặt bắt đầu trở nên dữ tợn, điên cuồng quát tháo Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn về phía Thanh Nhi, Thanh Nhi vẫn cứ lạnh lùng như băng, thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên, nàng thanh thúy lên tiếng:

- Lão đầu này, ta có thể giải quyết.

Tần Vấn Thiên thấy dáng vẻ lạnh như băng của Thanh Nhi trên mặt cũng lộ ra ý cười, song khi hắn nhìn về phía Hoa Tiêu Vân đang điên cuồng, lại một lần nữa phóng ra sát ý!

Đọc truyện chữ Full