TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 319: Lâm Phong Đáng Sợ

Hít thở không thông.

Lúc này, khi nhìn thấy thi thể Văn Nhân Nham dưới đất, tất cả mọi người đều cảm thấy hít thở không thông.

Văn Nhân Nham đã chết, ở trong ngày đại hôn, bị Lâm Phong giết chết.

Nhìn thanh nhiên cao ngạo trên đài kia, mọi người như ngừng thở. Trước kia, bọn họ chỉ nghe một ít chuyện về Lâm Phong như dùng liệt hỏa đốt thành, một mình cứu công chúa. Hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy Lâm Phong tuyệt thế khinh cuồng như thế, phóng đãng không kiềm chế được, tâm linh bọn họ mới thật sự khiếp sợ.

E rằng, chỉ có Lâm Phong mới có quyết đoán cùng dũng khí này mới dám bừa bãi như thế.

Ngươi nói ngươi có thiên phú số một, ngươi nói ngươi có nhân phẩm vô song, là tông chủ tương lai của Vân Hải tông, Lâm Phong ta lấy ra thạch giới tượng trưng cho thân phận tông chủ, một kiếm chém ra, thanh lý môn hộ, hết thảy lời nói dối trá đều bị một kiếm chém nát, không sót lại chút gì.

Ngươi có thiên phú số một, sao lại yếu như vậy, bị một kiếm chém chết?

Ngươi có nhân phẩm vô song, là người thừa kế vị trí tông chủ, vì sao lại phản bội tông môn, vì sao chiếc nhẫn tông chủ lại ở trong tay Lâm Phong ta?

Những lời dối trá của Văn Nhân Nham này hẳn phải đặt trên người Lâm Phong mới đúng sự thật, Lâm Phong mới thật sự là thiên tài số một của Vân Hải tông, Vân Hải tông đặt tương lai lên trên người Lâm Phong, tông môn bị diệt mà không phản bội. Dù quân địch vô cùng hùng mạnh, nhưng vẫn đạp chân tiến lên con đường không lối về phía trước, chém giết hết thảy những kẻ cản đường, cho dù là con ruột của Thiên Lang Vương cũng giết, chỉ vì cừu hận trong lòng này.

Mọi người không chút nghi ngờ, nếu có một ngày Lâm Phong vọt lên trời cao, lúc đó chắc chắn cũng là ngày Thiên Lang Vương bị chém.

Đoàn Ngọc đang mặc áo cưới, nhìn thi thể nằm dưới đất, ánh mắt trợn to, vẻ mặt đầy hoảng sợ cùng không thể tin nổi.

Đã chết, người sắp thành bạn lữ cả đời của cô ta, bị một kiếm của Lâm Phong chém chết, hơn nữa, giết ngay trước mặt mọi người, điều này làm cho Đoàn Ngọc sao có thể ngước mặt nhìn đời.

Đoàn Liệt cũng đứng dậy, hô hấp dồn dập, trong con ngươi tràn đầy sát khí mãnh liệt. Trước đó không lâu, hắn còn đang khoe khoang sự ưu tú của Văn Nhân Nham, thiên phú cùng nhân phẩm của Văn Nhân Nham. Nhưng giờ phút này, Văn Nhân Nham lại chỉ còn lại một thi thể, dễ dàng bị giết như vậy.

Người của Tuyết Nguyệt thánh viện đều đứng dậy, tất cả đều nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Văn Nhân Nham là người Tuyết Nguyệt thánh viện bọn họ, nhưng Lâm Phong nói giết liền giết, điều này là cho mặt mũi những đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện như họ để ở đâu chứ.

Trong không gian tràn đầy sát khí, toàn bộ đều vây quanh Lâm Phong.

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn mấy người xung quanh, ánh mắt bình tĩnh mà vô cùng sắc bén, làm cho mọi người đều âm thầm run rẩy, ngươi này, trong xương mang theo kinh cuồng, mang theo kiêu ngạo.

Trong vương phủ, từng tiếng bước chân dồn dập, từng nhóm người không ngừng lao về phía này, cả một đám tạo hình hình quạt mà bao vây cả quảng trường rộng lớn.

Mọi người ở dưới không ngừng nhấc nhân lùi ra về sau, Lâm Phong giết Văn Nhân Nham, Đoàn Liệt thân là vương gia, sao có thể bỏ qua, e rằng muốn lưỡng bại câu thương với Lâm Phong rồi.

Rất nhanh, diễn võ trường rộng lớn như vậy đã bị biển người vây quanh.

Chư hầu một phương có thể có quân đội riêng của mình, mà Đoàn Liệt là vương gia hoàng thất, còn lớn hơn cả chư hầu. Cả ngoài thành dường như đều do hắn quản hạt, trong vương phủ, tất nhiên cũng nuôi dưỡng rất nhiều tư quân, còn có không ít nô lệ mua được.

Vào lúc này, toàn bộ đều vọt ra, muốn giết Lâm Phong.

Cảm nhận được biển người vây quanh, ánh mắt Lâm Phong vẫn luôn bình tĩnh, Tử Xà Vũ hồn chưa bao giờ sợ nhiều người.

Dám đến, Lâm Phong hắn liền dám giết!

Đoàn Liệt đứng trên khán đài, ánh mặt băng lãnh nhìn Lâm Phong, nói:

- Ngươi sẽ phải trả cái giá thật đắt!

- Đoàn Liệt, ta cũng khuyên ngươi một câu, cái lệnh này, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ rồi mới hạ xuống, người muốn giết ta, ta chắc chắn sẽ giết lại.

Lâm Phong đứng đó, đáp trả Đoàn Liệt một câu. Ngươi nghĩ cho rõ, giết không chết ta, ta liền giết ngươi, ý tứ của Lâm Phong rất rõ ràng.

Khóe miệng khẽ co quắp, sắc mặt Đoàn Liệt ngày càng âm trầm, không giết được hắn? Giết không được cũng phải giết!

- Hôm nay, ngươi phải chết!

Đoàn Liệt âm lãnh nói, Lâm Phong không chết, hắn còn mặt mũi nào mà gặp người.

Trong ngày đại hôn, con rể bị giết, hơn nữa, hung thủ còn có thể đường đường chính chính rời đi, trước mắt bao người đang nhìn chằm chằm, e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ truyền khắp thiên hạ, Đoàn Liệt hắn há có thể bỏ qua Lâm Phong?

- Cung tên!

Đoàn Liệt vung tay, nhất thời, đám tư quân của hắn liên gỡ cung tên sau lưng ra, nhắm thẳng vào Lâm Phong.

Tên là lợi khí sát thương tầm xa, vạn người cùng bắn thì uy lực càng thêm vô hạn, quân nhân, mọi thời khắc đều chuẩn bị cung tên, mang tại sau lưng, tư quân thì đều có cung cứng tên nhọn của riêng mình.

Dây cung rung động, cung tên được kéo ra, khí tức bén nhọn bao trùm lên quảng trường rộng lớn, nghìn vạn người kéo cung, mũi tên lộ ra khí tức sắc bén, đủ để làm cho người ta run rẩy tay chân.

Nhưng thần sắc Lâm Phong vẫn bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nhìn Đoàn Liệt.

Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng phát, Đoàn Liệt nhất định phải chết.

Sống hay chết, nằm trong một ý niệm!

Nhìn ánh mắt của Lâm Phong, Đoàn Liệt đã hiểu được, ánh mắt bình tĩnh kia chính là tự tin tới cực điểm, đồng dạng, đó cũng là một loại uy hiếp cùng chấn nhiếp, cái lệnh này, ngươi nên nghĩ cho thật kỹ.

Song, hôm nay, người cả thành đều bị con rể hắn đã bị Lâm Phong giết chết ngay trước mặt bao người, tên đã lắp vào cung, Đoàn Liệt hắn sao có thể không bắn mũi tên đó ra!

Nhìn ánh mắt tự tin vô tận kia, trong lòng Đoàn Liệt cũng có chút do dự, có mấy phần sợ hãi, lỡ như Lâm Phong đã hùng mạnh tới mức không sợ đội quân vạn người, Đoàn Liệt hắn phải làm thế nào?

Lâm Phong có thể bỏ qua cho hắn sao?

- Vương gia, Lâm Phong không chết, mặt mũi ngươi còn tồn tại sao?!

Lúc này, bên cạnh Đoàn Liệt, Vũ Thiên Hành nhỏ giọng nói một tiếng, thân thể Đoàn Liệt khẽ run lên, sau đó lại có một giọng nói trực tiếp chui vào trong tai hắn.

- Yên tâm đi vương gia, dù Lâm Phong có mạnh hơn nữa, nhưng chúng ta có nhiều người ở đây như vậy, đủ để bảo vệ được vương gia.

Đoàn Liệt lại nheo mắt, nhìn Vũ Thiên Hành một cái, sau đó, ánh mắt hắn trở nên kiên định.

Cánh tay đang giơ lên chậm rãi phất xuống.

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn lên bàn tay Đoàn Liệt, cánh tay hạ xuống thì chỉ còn giết chóc.

- Giết!

Một tiếng nói nhỏ từ trong miệng Đoàn Thiên Lang phun ra, sát khí ngập trời, dây cung rung lên bần bật, mũi tên phá không, thiên địa gầm thét.

Chi chít mũi tên vô cùng vô tận bắn thẳng về Lâm Phong ở trung tâm.

Mà ngay lúc dây cung rung lên thì Lâm Phong đã vọt lên bầu trời, một chùm sáng tím cũng đã phóng lên cao.

Ánh sáng tím vô cùng vô tận cuộn trào quanh thân thể Lâm Phong, sau đó hóa thành một mảnh đại dương mênh mông, tiếng sống ầm ầm gào thét.

Nhìn đại dương màu tím bạt ngàn kia, mọi người không nhịn được mà run rẩy, mũi tên vô cùng vô tận vừa rơi vào trong đại dương liền bị hòa tan trong nháy mắt, biến mất không còn chút gì.

Mũi tên được luyện chế từ sắt tinh lại dễ dàng bị hòa tan, cái hồ lớn màu tím kia có lực ăn mòn mạnh mẽ cỡ nào.

- Vũ hồn thật đáng sợ!

Mọi người đêu âm thầm run rẩy, không hữu dụng, những mũi tên kia, căn bản không tạo nên ảnh hưởng gì cho Lâm Phong.

Thấy một màn như vậy, Đoàn Liệt kịch liệt co quắp, nhưng tên đã bắn ra, hắn không còn lựa chọn nào khác.

- Giết, giết hắn cho ta!

Đoàn Liệt gầm thét, nghìn vạn người nhất thời vọt về phía Lâm Phong, những kẻ này đều là tư quân của vương phủ, yếu thì có Khí Vũ cảnh, mạnh thì Linh Vũ cảnh, muốn dùng biển người mà áp chế Lâm Phong.

Nhưng biển người còn chưa tới bên cạnh Lâm Phong thì cái hồ tím mênh mông kia đã hóa thành ngàn vạn Tử Xà mà lao về nhóm người này.

Chỉ trong nháy mắt, gần ngàn người bị Tử Xà cuốn lên không trung, trên đỉnh đầu của ngàn con Tử Xà kia đều cuốn chặt một người, cực kỳ chấn động lòng người.

- Kẻ muốn chết, ta liền giết!

Nhàn nhạt nói một câu, hơn ngàn con Tử Xà đều há mồm đầy răng, nuốt hết tất cả, trong nháy mắt, đã nuốt sạch hơn ngàn người.

Hơn ngàn người bị cuốn lên không trung đã vô ảnh vô tung.

- Toàn bộ, chết!

Mọi người lại kịch liệt co quắp, thật là đáng sợ, Vũ hồn của Lâm Phong thật là đáng sợ.

Động một cái đã giết ngàn người, ai có thể cản hắn!?

Tư quân phía sau đều chấn động, bọn họ kinh ngạc nhìn ngàn người đã bị nuốt trôi trong nháy mắt, cảm giác như ảo giác, thân thể không ngừng run rẩy, bọn bọ phải giết Lâm Phong, giết được sao?

Lâm Phong chính là sát tinh, là ma quỷ!

- Giết, giết hắn đi!

Đoàn Liệt đã không còn lựa chọn nào khác, nổi giận gầm lên một tiếng, nhất thời lại có người hành động, nhưng bọn chúng vừa động thì ngàn con Tử Xà lại ập ra, quấn lấy thân thể bọn chúng, sau đó liền nuốt sạch sẽ, lại là ngàn người, toàn bộ chết!

Giết người như ngóe, dù là vạn người cũng không đủ cho Lâm Phong giết!

- Ta không giết nữa!

Một tiếng thét sợ hãi vang lên, có người bắt đầu chạy trốn. Giết Lâm Phong là tự tìm chết, tuy bọn họ là tư quân, nhưng sao có thể chết vô ích như vậy được.

Thấy có người trốn, tức thì mọi người đều bắt đầu bỏ chạy, chết vì Đoàn Liệt thì thật không đáng giá.

Lâm Phong thật là đáng sợ, căn bản bọn họ không thể giết nổi. Giết Lâm Phong chính là đi chịu chết, không có một chút giá trị nào, nhưng Đoàn Liệt đã biết rất rõ ràng, lại còn muốn bọn họ đi tìm chết, vậy thì vì sao bọn họ lại liều mạng cho Đoàn Liệt.

Đọc truyện chữ Full