Bạch Lộc Du nhìn Bạch Lộc Di cười cười sau đó dạo bước mà đi, Bạch Lộc Di tất nhiên nhường đường đi theo sau Bạch Lộc Du, cùng đến phía sau núi.
Trên thảo nguyên sườn núi, Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng, nhìn thấy Bạch Lộc Du đến, không khỏi cười nói:
- Tiền bối có gì dặn dò?
- Tần đại sư, ta muốn gặp ngươi một lần, thật là khó khăn.
Bạch Lộc Du lớn tiếng nói, câu Tần đại sư này lại mang theo mấy phần châm chọc, hiển nhiên là ám chỉ Tần Vấn Thiên không đủ tư cách.
- Tiền bối nói đùa, chẳng qua là mấy ngày nay vãn bối bế quan tu hành, Tiểu Di cũng vì lo lắng ta bị quấy rầy, lúc này mới ngăn cản tiền bối, nếu có đắc tội mong lượng thứ tha tội.
Tần Vấn Thiên mỉm cười như không thấy đối phương châm chọc.
Đây gọi là đưa tay không đánh mặt người cười, nhưng Bạch Lộc Du có chút không tha thứ nói:
- Tần đại sư bế quan tu hành? Chẳng lẽ đột phá đến cấp bốn sao mà ngay cả gặp cũng không được.
Tần Vấn Thiên vẫn cười cười, không trả lời.
Bạch Lộc Du thấy Tần Vấn Thiên chẳng qua là nhìn hắn, không nói một lời, thầm mắng người trẻ tuổi này nhịn được, không khỏi nói:
- Bây giờ, học viện Bạch Lộc ta có không ít người khách tới, trong đó không thiếu Thần Văn Sư cấp bốn, Tần đại sư có thể hãnh diện gặp một lần hay không.
- Tần mỗ ở thành Vọng Châu không quen biết ai, tại sao lại có người muốn thăm hỏi?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.
Tiếng nói của hắn hạ xuống, Bạch Lộc Du không khỏi lộ ra một tia thần sắc thú vị, cười thầm Tần Vấn Thiên thật là không biết trời cao đất rộng, hai chữ thăm hỏi, hắn cũng dám dùng.
- Không phải “thăm hỏi” mà là để ngươi đi gặp một lần.
Bạch Lộc Du cắn hai chữ thăm hỏi cực nặng.
- Ồ.
Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó lại không nói, những Thần Văn Đại Sư này tới thật đúng lúc. Hắn nhìn Bạch Lộc Di một chút, thấy Bạch Lộc Di mặt lộ vẻ lo âu, sau đó hiểu rõ ra, nói vậy, là bởi vì cổ thư Thiên Tôn, bằng không chắc chắn sẽ không có Thần Văn Đại Sư cấp bốn muốn tới gặp hắn.
Bạch Lộc Du thấy Tần Vấn Thiên không nói, không ngừng tiếp tục châm chọc:
- Tần đại sư còn chưa chuẩn bị xuất phát sao?
- Vì sao phải xuất phát?
Thần sắc của Tần Vấn Thiên cổ quái nhìn Bạch Lộc Du.
- Ngươi...?
Ánh mắt của Bạch Lộc Du đọng lại, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:
- Rất nhiều Thần Văn Đại Sư cấp bốn muốn gặp ngươi, ngươi nói vì sao ngươi phải xuất phát, chắc không phải ngươi muốn để các chư vị tới gặp ngươi chứ.
Ngữ khí của Bạch Lộc Du lạnh xuống, đã thấy Bạch Lộc Di châm chọc nói:
- Du thúc, mục đích bọn họ muốn gặp Tần Vấn Thiên, nói vậy chính ngươi cũng đã rõ ràng, vì sao còn phải tự mình đến làm thuyết khách?
Mục đích của Bạch Lộc Du hết sức rõ ràng, để Tần Vấn Thiên đi gặp những người kia, sau đó để Tần Vấn Thiên cảm thụ được áp lực ngoại giới, như vậy, Tần Vấn Thiên mới có thể thần phục phụ thân hắn Bạch Lộc Động, để cầu tự bảo vệ mình.
- Hừ.
Bạch Lộc Du hừ lạnh một tiếng:
- Thuyết khách? Ta chỉ là tới nói cho ngươi biết một tiếng, tại sao lại nói thuyết khách, lẽ nào chư đại sư muốn gặp ngươi, ngươi còn coi như không thấy sao?
- Tiền bối biết nói đùa, Tần mỗ làm sao có thể tránh đi coi như không thấy được?
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất, Bạch Lộc Du nghe được lời này liền cười lạnh, nhìn xéo Tần Vấn Thiên.
- Không thấy chính là không thấy, nói gì tránh chứ?
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói.
Bạch Lộc Du cười lạnh ngưng tụ ở đó, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên tiếp tục nói:
- Tiền bối cũng nói là bọn hắn muốn gặp Tần mỗ, không phải Tần mỗ muốn gặp bọn họ.
Bạch Lộc Du nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, thật đúng là người thú vị.
- Ý của ngươi là muốn chư vị Thần Văn Đại Sư đến đây bái kiến ngươi?
Bạch Lộc Du đùa giỡn nói.
- Không dám dùng hai chữ bái kiến.
Tần Vấn Thiên lắc đầu nói:
- Chẳng qua tiền bối chỉ nói có cấp bốn đại sư muốn gặp ta. Thứ nhất, không nói đối phương tên họ là gì? Thứ hai, không nói gặp Tần mỗ có chuyện gì? Chẳng qua là hiệu lệnh một tiếng, chẳng lẽ ta phải chạy tới bái kiến sao? Ta đã không cầu bọn hắn, cũng không từng được bọn họ ban ân huệ, làm như vậy, chẳng phải là hạ mình, chẳng lẽ tiền bối thích hạ mình như vậy?
Bạch Lộc Du híp mắt lại, cười nói:
- Nhanh mồm nhanh miệng lắm, nếu như thế, ta liền đi báo cho chư vị đại sư biết, để cho bọn họ tới bái kiến “Tần đại sư”.
Bạch Lộc Du vừa dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi, thanh niên phía sau hắn nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt sắc bén, trong mắt lại ẩn chứa một nụ cười lạnh.
Ba người rời đi, đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di lại lộ ra vài phần rầu rĩ, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Những này qua ngươi bế quan, ngoại giới truyền ra tin tức, nói ngươi chiếm được cổ thư Thiên Tôn. Bạch Lộc Du chính là con của Bạch Lộc Động trưởng lão, mục đích hắn tới ngươi cũng nên tinh tường. Hôm nay chuyến đi này, Thần Văn Đại Sư dắt tay nhau mà đến khí thế hung mãnh.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy Bạch Lộc Di tiều tụy, không khỏi cười nói:
- Không sao cả, nếu như bọn họ khinh người quá đáng, ta đương nhiên sẽ không để cho bọn họ sống khá giả.
Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên mỉm cười, đôi mắt đẹp đột nhiên sáng lên, thấp giọng nói:
- Lần này, đột phá thật rồi hả?
- Ừ.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu.
- Thật chứ?
Bạch Lộc Di lại hỏi.
- Thật.
Tần Vấn Thiên tiếp tục gật đầu.
- Là cấp bốn, ngươi không có gạt ta chứ?
Bạch Lộc Di hỏi mãi, ánh mắt của nàng dị sắc càng ngày càng đậm, dường như đã kích động không chịu được.
Cấp bốn, Cấp bốn không đến mười chín tuổi.
Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, đi tới, gõ xuống đầu Bạch Lộc Di, cười nói:
- Vô cùng chính xác, ta không có lừa ngươi.
- Thật tốt quá mà.
Bạch Lộc Di lộ ra thần sắc kích động, thân thể thậm chí không nhịn được nhảy dựng lên, kích động đến ôm Tần Vấn Thiên, trong miệng còn thì thào nói nhỏ:
- Trời ạ, ta dĩ nhiên chính mắt thấy một vị Thần Văn Đại Sư cấp bốn không đến mười chín tuổi, đây là muốn tạo nên lịch sử của thành Vọng Châu, điên quá, Tần Vấn Thiên, ngươi điên quá rồi.
-...
Tần Vấn Thiên không nghĩ tới Bạch Lộc Di kích động thành như vậy, cảm giác trên cánh tay truyền tới cảm giác nhu mềm, con ngươi của Tần Vấn Thiên vẫn không nhúc nhích nhìn thiếu nữ thuần khiết kích động kia.
Tựa hồ cảm thụ được ánh mắt của Tần Vấn Thiên, Bạch Lộc Di sững sờ, sau đó ngừng lại, đôi mắt đẹp nhoáng vài cái, nhìn thoáng qua thân thể của mình đang dựa vào cánh tay của Tần Vấn Thiên, trên mặt nháy mắt đỏ ửng hẳn lên, hợp với khuôn mặt thanh thuần, làm cho Tần Vấn Thiên thấy ngây người.
Mặc dù đối với mỹ nữ sớm đã thành thói quen, lúc này Bạch Lộc Di đơn thuần quả thực thật đẹp.
Nàng hưng phấn, không chứa bất kỳ tạp chất.
- Ngươi chờ, ta đi giúp ngươi làm lớn chuyện một chút.
Con ngươi của Bạch Lộc Di đột nhiên sáng ngời sau đó rời đi, như cảm giác được cái gì, Bạch Lộc Di xoa xoa đầu, quay đầu lại trừng Tần Vấn Thiên nói:
- Khốn kiếp, lực lớn như vậy.
- Lúc này mới phát hiện.
Tần Vấn Thiên triệt để im lặng, sau đó lại thấy Bạch Lộc Di nhìn hắn cười một tiếng, bay nhanh rời đi.
- Làm lớn chuyện một chút?
Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng mạn diệu kia, con ngươi chớp chớp, nha đầu kia thật đúng là e sợ cho thiên hạ không loạn.
Không bao lâu, Tần Vấn Thiên liền thấy một nhóm thân ảnh hạo đãng mà đến, trong những người này có không người ít đều đã tóc trắng râu trắng, tiên phong đạo cốt, cũng có một chút thần thái hòa ái, con mắt uẩn tinh mang, nhưng bất luận bề ngoài làm sao, khí chất của bọn họ, đều mang một luồng khí tức giống nhau, đó chính là ngạo khí.
Thần Văn Đại Sư lợi hại, từ trước đến nay đều được người thờ phụng, được người tôn kính, các đại thế lực đều nguyện ý ra giá lớn bồi dưỡng bọn họ, chỉ cần bọn họ nguyện ý.
Thần Văn Đại Sư cấp bốn chưa bao giờ thiếu khuyết tài phú, cũng sẽ không thiếu khuyết danh tiếng, đi tới chỗ nào, cũng như cái rốn của vũ trụ. Mặc dù vào lúc này, sau lưng mấy vị lão giả, đều có cường giả Nguyên Phủ thượng tầng ba hộ vệ an toàn của bọn họ.
Một chút người ở trên Võ Đạo thành tựu có hạn, nếu như bọn họ ở trên Thần Văn có thiên phú, sẽ dành thời gian dài nghiên cứu Thần Văn, bởi vậy mặc dù là Thần Văn Đại Sư cấp bốn, lại khả năng chỉ là Nguyên Phủ cảnh, bởi vậy bọn họ cần hộ vệ, tất nhiên cũng có người nguyện ý làm hộ vệ của bọn họ.
Ngạo khí thì không thể tránh được.
Khi bọn họ xuất hiện ở đối diện Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên cảm nhận được khí tràng của những Thần Văn Đại Sư này, cực kỳ mãnh liệt.
- Hai vị Thiên Cương, những người khác, đều là Nguyên Phủ, thấp nhất thậm chí chỉ là Nguyên Phủ cảnh tầng năm.
Tần Vấn Thiên quét mắt qua một cái, liền biết được tu vi của những người này, Nguyên Phủ cảnh hắn có thể trực tiếp nhìn ra, không thể nhìn ra tất nhiên là Thiên Cương cảnh.
Trong đó một vị cường giả Thiên Cương cảnh, Tần Vấn Thiên thậm chí còn nhận ra.
- Bái kiến Phong Cốc đại sư.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhìn một vị Thiên Cương thi lễ, có chút khách khí, lần trước ở hội giao lưu phủ Trích Tinh, chính do Phong Cốc đại sư làm trọng tài, hơn nữa đối với hắn có chút tán thưởng.
Phong Cốc đại sư mỉm cười gật đầu, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm xung quanh Tần Vấn Thiên, trong mắt tia sáng lóng lánh, tim bắt đầu nhảy lên, tựa hồ thấy được việc cực kỳ chấn kinh.
- Lần trước từ phủ Trích Tinh từ biệt, ta liền nhìn ra ngươi không phải vật trong ao, bây giờ, quả nhiên lại có cơ duyên, đương nhiên cũng là chính ngươi nỗ lực tranh thủ chiếm được, chúc mừng.
Phong Cốc nhìn Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, lấy lễ đối đãi, giọng nói bình thản, một chút cũng không có ý khinh thường.
Tần Vấn Thiên rất dễ dàng cảm nhận được ý thân cận từ trên người Phong Cốc đại sư, hắn cũng minh bạch hàm nghĩa mà Phong Cốc đại sư nói, cười gật đầu đáp lại:
- Vãn bối vận khí không tệ, lúc đầu Thần Văn của đại sư, cũng để cho vãn bối được ích lợi không nhỏ, hôm nay gặp lại đại sư, phải nói một tiếng cảm tạ.
Nói xong, Tần Vấn Thiên lần nữa thi lễ, có chút chân thành.
- Được.
Phong Cốc đại sư mỉm cười gật đầu, cước bộ của hắn hơi dời qua bên cạnh, tựa hồ có ý cùng những người khác kéo ra một chút khoảng cách, nhưng trong lòng thì thầm than, người này, tuyệt không phải vật trong ao, sau này tất hóa Ứng Long nhảy Cửu Thiên.
Bây giờ, chỉ có thể giao hảo mà không thể đắc tội.
Nhưng những người khác lại không chú ý đến động tác trong lúc lơ đãng của Phong Cốc đại sư, càng không hiểu được trong đối thoại đơn giản này ẩn chứa thâm ý thế nào.
Thậm chí, còn tưởng rằng Phong Cốc đại sư ám chỉ Tần Vấn Thiên chiếm được Thiên Tôn truyền thừa, mà Tần Vấn Thiên thì thừa nhận.
Kể từ đó, con mắt của bọn họ nhìn Tần Vấn Thiên càng sáng lên, ánh mắt kia nhìn Tần Vấn Thiên phảng phất như nhìn con mồi.
Thiên Tôn truyền thừa, hôm nay chắc chắn phải để tiểu tử này giao ra!